Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 22



Chap 22

Tại quán nước…

Hai người ngồi đối diện với Bà Chị, nó cứ mãi cúi gằm mặt, còn hắn thì nhìn ra ngoài đường phố. Rồi bất ngờ hắn quay lại nói với Bà Chị:

– Tôi đi tolet một lát.

– Ok. – Cô ấy nói nhưng không nhìn hắn.

Nhưng thay vào đó là ánh mắt cầu cứu khổ sở của nó. Chà… sao lại đi ngay lúc này. Nhưng không ai nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của nó. Hắn lạnh lùng bước đi. Sau dó thì Bà Chị mới nói:

– Em uống gì?

– Nước ép thôi ạ.

Cô lại không nói gì, chỉ quắc ngón tay của mình để gọi bồi bàn. Khi anh ấy tới, cô chỉ chỉ vào menu rồi gật gật đầu. Anh ta bỏ đi, Bà Chị mới quay đầu hỏi nó:

– Nghe nói trường em tổ chức thi đúng không?

– Vâng ạ. – Nó nói nhỏ nhẹ, nhưng rồi bạo dạn hỏi: – Em có gặp anh Lâm hôm qua, chị có biết anh ấy qua Hàn không?

Bà Chị hơi liếc đi chỗ khác rồi lại nhìn nó:

– Anh ấy nói gì với em không?

– Không ạ.

Cô nghe tới đây thì không nói gì thêm, chỉ lặng im nhìn xuống sàn nhà. Ngay sau đó thì anh bồi bàn đến và đặt lên bàn một ly kem vị vani, một ly café và một ly nước ép. Bà chị đưa cho nó ly kem và dục:

– Ăn đi.

Nó không nói gì, chỉ nhận lấy và ăn một cách thật nhỏ nhẹ. Nó không biết mình để dính một chút nơi khóe miệng, cô cười và đưa giấy lên lau miệng cho nó. Nó thậy sựu hơn bất ngờ nên chỉ lặng im để chị gái lau miệng cho mình.

Hắn cũng vừa mới đi ra, thấy cảnh tượng chị em đầm ấm, hắn thấy lạ không hiểu vì sao nó lại sợ một cô chị gái vừa xinh đẹp, lại chu đáo như thế. Nó còn chẳng được một nửa của Bà Chị.

Hắn lại bàn ngồi, thấy ly nước ép cà rốt để sẵn, hắn lại liếc nhìn ly café đen của cô, hắn thắc mắc:

– Sao tôi lại phải uống cái này?

– Xin lỗi, cậu nói gì? – Bà Chị nhăn mặt lên hỏi.

– Tại sao tôi lại phải uống nước cà rốt. – Hắn lặp lại.

Nhưng trái ngược với sự mạnh bạo của hắn, nó mím môi lại, đôi mắt đảo liên tục sợ hãi, nó còn không dám nhìn lên. Bà Chị nhếch môi cười rồi đánh rầm xuống bàn thể hiện lên vẻ tức giận, nhưng lại nhẻo miệng cười một cách hết sức giả tạo:

– Tôi đi trả tiền đây.

Đợi cho chị gái đi khỏi bàn, nó lập tức vênh lên nói:

– Cho cái gì thì cái đấy, đòi hỏi vừa phải thôi chứ.

– Cô nghĩ sao mà bảo tôi uống cái này hả, nó dành cho con gái cơ mà. – hắn nhăn mặt lên nói.

– Thế anh nghĩ mình là con trai sao? Đấm cho chết chừ – Nó giơ nắm đấp lên hăm dọa.

Bà Chị nó không nhìn hai đứa nhưng vẫn phì cười vì tủ lạnh đã phản chiếu lại tất cả.

Ra khỏi quán, Bà Chị liền đưa tiền cho hắn:

– Cậu bắt taxi về trường đi, tôi với Hisun có chuyện bận rồi.

– Hả? – nó ngây mặt.

Hắn không nói gì, chỉ liền hất tay của cô ra rồi nói:

– Tôi không cần tiền của cô.

Rồi hắn quay người lại vẫn một chiếc Taxi đang đi về phía trường học. Hắn vừa lên xe và đi mất dạng thì là lúc nó nghe chị gái gọi tên:

– Trân Trân?!

– vâng ạ – nó quay đầu nhìn chị.

– Đi thôi – cô nghẹ nhàng.

Nó ngoan ngoãn lên xe với chị, Bà La sát không nhìn nó, chỉ nói:

– Dây an toàn.

Lập tức hiểu ngay, nó kéo dây ra. Chiếc xe đi khỏi bãi đỗ xe và hoàn vào dòng xe đông đúc, Trâm Trâm – Chị nó cười:

– Đã qua chừng đó năm mà em vẫn nhớ chuyện đó sao?

– Sao ạ? – Nó ngây ngô hỏi.

– Cái chuyện của Lucy ấy.

Ờ nhắc đến đây mới nhớ…

Lúc nó 5 tuổi, nó thân với chú chó nhà hàng xóm tên là Lucy, nhưng Trâm Trâm lại rất ghét động vật. Nên cứ mỗi lần nó chơi với Lucy thì cô không bao giờ chịu ở chung với nó, cho đến khi nó đi tắm. Nhưng có lần đó, khi bố mẹ đi làm, nó dắt Lucy về nhà chơi, nhưng Lucy đã không nghe lời nó khi chạy vào phòng của Trâm Trâm. Ngay lập tức sau đó là tiếng thét lên của Trâm Trâm:

– con chó chết tiệt.

Nó khi nghe thấy thế thì liền chạy vào phòng chị, thấy Lucy bị đánh đập bằng cây chổi lông gà, nó đau xót chạy lại ôm con chó như bảo vệ mong chị hai sẽ dừng tay. Nhưng ngược lại, Trâm Trâm đã không nương tay, lại còn đánh cả nó nữa, đến nỗi hôm sau nó nằm liệt giường vì cả người xưng tấy. Rồi những ngày tiếp đó, Lucy không còn chơi với nó nữa mà con chó đã chơi với cậu bé hàng xóm khác. Nhiều lúc Lucy gặp nó, nó còn nhe nanh muốn cắn. Kể từ đó, nó sợ chị gái mình cho đến tận bây giờ.

– Chị có cái này cho em.

Trâm Trâm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, cô ấy ra một chiếc hộp quà và đưa cho nó. Nó mở ra thì thấy đó là một khẩu súng ngắn với một hộp đạn sơn. Nó ngạc nhiên:

– Sao chị lại đưa nó cho em?

– Không đưa cho em thì cho ai. chẳng lẽ để em phá nát cái căn nhà đó với cây kia sao.

À, thế ra là chị ấy nghe thấy tiếng súng trong nhà nó phát ra vào tối hôm qua.

Chiếc xe bỗng dừng kịch trước một tiệm bán thú cưng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.