Hắn về đến nhà thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng rồi. Hắn đi vào
bếp thì đã thấy nó đang làm thêm món gì đó, hắn đi tới bàn ăn, nhìn vào
thì thấy toàn món lạ:
– Cô nấu đây hả?
– Ớ. Anh về rồi sao? Ngồi đây đi.
– Nhưng tôi chưa thay đồ. – hắn nhăn lên như đứa con nít.
– Khỏi, anh cứ ngồi, mọi chuyện cứ để tôi lo là được.
Hắn vừa ngồi vừa dở cái mặt nghi ngờ lên:
– Sao bữa nay cô tốt với tôi quá vậy?
– Đáp ơn mà cũng bị nghi ngờ?! – Nó ủ dột
– Thôi được rồi. – hắn nhanh chóng xua tay cho qua chuyện.
– Hehe, thế anh cứ ăn thoải mái. Tôi đi lấy quà.
Rồi nó tửng tửng chạy ra khỏi nhà bếp. Hắn cầm đũa nhìn vào những món ăn mà hắn chưa từng thấy, miệng kèm theo câu:
– Không biết có độc không nữa. Mà kệ, đói quá! ăn cái đã.
Hắn ngon lành gắp lấy gắp để, nhồi nhét hết vào miệng. Đầu cứ thầm
khen nó giỏi, nó nấu ngon. Không biết là nếu chị nhà mình nghe thế thì
sao nhở?! (hahahha)
”Cạch” – Một tiếng gì đó quen thuộc, nhưng cũng lạ lẫm vang lên ở
phía sau lưng hắn. Hắn chắc chắn nó đã lấy quà ra nên cứ miệng đầy ụ
quay đầu lại nhìn. Nhưng thật không may, quà đây chị tặng rất tuyệt.
Khẩu súng chĩa thẳng về phía hắn, kèm theo đó là bộ mặt hết sức hình sự của nó, hắn nuốt đống đồ ăn trong miệng một cách khó khăn, rồi phụ họa theo đó là khuôn mặt ngạc nhiên của mình, hắn nói:
– Cô làm gì thế hả?
– Sao anh lại đổi khẩu súng của tôi? – Giọng lạnh lùng
– Không có?! – Hắn trưng ra bộ mặt ngây thơ, nai thơ, heo con vô tội, vân vân và mây mây.
– Cây súng thật của tôi anh để đây rồi? – Nó lại hỏi một lần nữa.
– Thùng rác? – Hắn nói nhưng đặt câu hỏi
– Thế mà anh nói không có à? Ai đưa cho anh khẩu súng sơn?
– Tôi tự mua. – Hắn vênh lên cãi.
– Anh có tin là tôi bắn thẳng anh không?
Nó thét lên điên cuồng, làm hắn giật mình nói ra mọi thứ:
– Là do cái cậu Lâm gì đó.
Nghe tới đây, nó thả tay một cách tuyệt vọng, đúng rồi, chỉ có anh ấy mới làm thế thôi. Nó tiến lại chỗ ghế ngồi đối diện hắn, úp mặt ngay
xuống mặt bàn và rống lên một loạt âm thanh không ai hiểu gì ( vì úp mặt vào đó mà). Hắn lay lay nó:
– sao thế? Cây súng đó quan trọng lắm à?
– um um um umumu?!
– Hả? – hắn nhăn mặt lên khi nghe loạt từ vựng mới. Nó ngẩn đầu lên nói với hắn bằng khuôn mặt tuyệt vọng:
– Cây tôi đang cầm cũng là giả. Tại chị Hai tui tặng đó. Tôi định để khi nào tập thì lấy ra dùng. Bây giờ thì hết rồi.
Hắn lập tức đứng lên, đánh nhẹ lên đầu nó, nhưng cũng đủ để làm tóc nó thành bộ headphone để trong túi quần. Nó nhăn lên:
– Sao anh làm thế?
Hắn chống nạnh kiểu bà tám, còn gân cổ lên nói:
– Cô có biết là tôi đã…Mà thôi.
Hắn nói nửa chừng nhưng rồi im bặt, đi ra khỏi phòng ăn một cách tức
giận. Nó nhìn theo hắn ra ngoài, nó biết là hắn đã sợ hãi khi thấy nó
cầm cây súng giả. Nó nhớ lại bộ mặt lúc nãy của hắn, thật là buồn cười quá mà. Hắn ta sợ ra mặt luôn. Nhưng rồi khi nhìn đống đồ ăn trên bàn, nó cũng thèm chảy dãi.
Rồi hắn nhìn qua Lucky, con chó đang nhìn hắn chằm chằm, hắn tức điên thêm:
– Nhìn cái gì, tại cô chủ của mày đó.
Con chó liếm mép rồi đi ra ngoài, hắn ngồi phịch xuống giường nệm. Đang tức lộn ruột, hắn nghe thấy tiếng thét:
– Lucky, mày làm gì vậy?
Hắn chạy ra xem thì thấy Lucky đang ngậm chiếc khăn trải bàn, còn
chén dĩa thì nằm lăn lết trên sàn, lại còn đồ ăn dây cả xuống sàn nhà.
Hắn nhìn Lucky, hắn thấy thật biết ơn chú chó này… Nó đã giúp hắn trả
thù, biết ngay trước gì nó cũng ở nhà dọn đống đồ. Hắn lấy cớ:
– Cái con Lucky này, mày hư quá, ta sẽ phạt mày.
Rồi hắn quay sang nó, nói một cách rất chi là thân thiện:
– Cô dọn đi, tôi sẽ lo chuyện phạt Lucky.
Nó nhăn mặt gật đầu, nó biết hắn sẽ mạnh tay với Lucky vì từ khi
Lucky về đây, hắn dường như chưa lần nào thân với Lucky lần nào cả.
Nên cũng nhỏ nhẹ nói:
– Phạt nhẹ thôi nha, lucky không biết gì đâu.
– Tôi biết mà.
Hắn nói rồi bắt Lucky ra khỏi bếp, hắn đi về phía phòng, đóng cửa lại và chắc rằng nó sẽ không nghe thấy những gì hắn sắp nói. Hắn chạy đến
chỗ Lucky và ôm lấy con chó:
– Tao yêu mày quá. Hehehe. Thôi, tao dẫn này đi ăn xúc xích.
Lucky nghe đến từ xúc xích thì ngoe ngẩy đuôi và rống lên ư ử, làm nó ở nhà bếp, cứ tưởng là Lucky chắc chết với hắn rồi.