Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 46



Zin dừng trước một khách sạn gần sân bay, hai cô nhận phòng và xách đồ lên. Nó nhìn Zin im lặng nên hỏi:

– Cậu… đã nói cho Sunny biết chưa?

– Không, chị ấy chưa về, nhưng mình viết thư để lại cho chị ấy rồi.

– Xin lỗi cậu. – Nó nhẹ nhàng đưa tay lên vai Zin. Cô bé cầm lấy tay nó rồi cười:

– Thôi nào, dọn đồ đi rồi mình đi ăn, tớ đói lắm rồi.

Nó đồng ý với cô bé, hai người dọn đồ xong thì liền đi ra ngoài.

Hắn… Nằm dài trên sàn, thật là chán quá… Hắn không có người để nói chuyện. Nó đi cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, nhưng sao hắn thấy lâu đến thế nhỉ. Cứ như là đã một tháng rồi…căn nhà im lặng đến đáng sợ, hắn suy nghĩ:

” Nó…ăn gì chưa nhỉ? À, không biết nó đến nơi chưa nhỉ?” – Rồi hắn nhìn chiếc đồng hồ đeo tay – ” À, chưa đâu…”

Hắn lấy điện thoại gọi cho Donghoo:

– Ya… cậu đến đây đi, mình buồn quá. Hisun đi rồi.

– Đi rồi sao? – Donghoo ngạc nhiên. – mình qua liền.

Rồi Donghoo tắt máy, hắn lết thân mình đứng dậy, đi vào bếp và lấy ngay một chai Soju ra mà nốc không cần biết trời đất là gì. Và hắn bỗng nhớ đến cái đêm mà nó cũng nốc thật nhiều thật nhiều chai Soju. Hắn hà hơi rồi nói:

– Thì ra đây là cái cảm giác nốc soju.

Rồi Lucky cũng đi vào bếp, con chó ư ử đòi ăn xúc xích, hắn đang chán đời, lại nghe thấy tiếng chó ồn ào nên liền thét ngay vào mặt của Lucky:

– Mày im đi, tao đang chán đây này, tại mẹ mày đấy. – rồi hắn lại khóc – tại mẹ của con đấy.

Hắn gục đầu xuống bàn mà khóc như con nít, phải chi bây giờ có nó thì hắn đã có người bên cạnh để an ủi. Hắn lại thút thít:

– Ba xin lỗi… ba tệ quá…

Lucky vẫy nhẹ đuôi nhìn hắn rồi con chó bỏ đi. Hắn ngẩn đầu lên rồi nói lớn:

– Nè, con cũng bỏ ba đi sao? Lucky đừng mà…

Nhưng con chó không thèm đếm xỉa tới hắn và liền bỏ đi một mạch ra ngoài nhà chính. Thật ra nó đã nghe thấy chuông cửa, nên liền chạy ra, con chó sủa ầm lên làm hắn phải đi ra ngoài để xem sao. Thấy Donghoo đứng ngoài cửa, hắn liền mở cửa để anh bạn vào nhà. Donghoo ngay lập tức bịt mũi khi đứng gần hắn:

– Mới lúc nãy còn nước hoa nồng, bây giờ là mùi rượu sao?Cậu đổi gu nhanh thế?

– cậu im đi, uống với tớ đi. – hắn lèm bèm.

Donghoo đành bó bay mà làm theo… Nhưng trong cả buổi nhậu, Donghoo không uống một chút nào vì cậu biết, nếu cậu say thì không có ai giúp được hắn trong cả đêm nay.

Sunny về nhà hơi muộn, cô tìm Zin nhưng không thấy đau, chỉ thấy một lá thư để trên giường, là của Zin, Sunny lo lắng mở thư ra đọc:

” Chị là người chị tệ nhất mà tôi từng gặp!

Chị nghĩ chị đã thắng trận đấu này sao? Không, không hề. Chị chỉ đang tạo ra một trận đấu khác cho chị và Ina mà thôi. Chị tham gia vào trong cái hội kín gì đó, thật ra chị đang tự mình sa vào lồng. Chị nhìn mà không biết Ina xảo quyệt đến độ nào sao? Cô ta chịu giúp chị bởi vì chị đã giúp cô ta loại bỏ đi một cản trở. Chị làm tốt lắm. À, Tôi không muốn ở gần chị nữa. Tôi sẽ về Việt Nam cùng Hisun. Chúc chị vui vẻ…”

Lá thư ngắn ngủi của người em đã làm cô tỉnh hẳn ra, Zin đã đúng, mọi thứ không phải theo kế hoạch của cô, mà nó thật sự đã được Ina sắp đặt sẵn. Cô ta thật xảo trá. Nhưng có lẽ họ sẽ không hành động ngay, nên thời gian này cô phải cẩn thận.

Ngày hôm sau…

Nó và Zin đã lên máy bay về nước, trên chiếc máy bay, Zin nhận thấy nó buồn, nó không ngừng nhìn ra cửa sổ, trong lòng nó trống rỗng… Phải làm sao đây. Nó thật sự không muốn xa hắn chút nào, Zin đặt tay lên vai bạn và nói một cách lạc quan nhất có thể:

– Mình sẽ lo trường học cho chúng ta. Mà cậu đến ở với mình nha. Bố mẹ mình đi du lịch cả rồi, ở nhà một mình buồn lắm.

– Ok – Nó gật đầu đồng ý và lại nhìn ra cửa sổ.

Sáng hôm sau, hắn không đi học mà đi thẳng về nhà bố mẹ. Mẹ hắn thấy hắn xuất hiện với khuôn mặt rầu rĩ và còn nồng mùi rượu, bà lo lắng:

– Sao vậy? Sao con không đi học?

– Con mệt lắm rồi, mẹ để con yên đi. – Hắn phẩy tay và đi lên lầu. Mẹ hắn lo lắng đi theo sau:

– Sao vậy, con uống rượu sao? Nếu bố và anh mày biết thì mày đi đời đấy con ạ. Haizzz, con với chả cái, mà rốt cuộc thì có chuyện gì thế hả?

Hắn không nói gì, chỉ liền nằm gục lên giường của Chihun mà khóc thút thít. Mẹ hắn lo lắng vỗ vỗ nhẹ an ủi hắn, và càu nhàu:

– Haizzgoo…. gần 20 tuổi đầu mà vẫn như con nít thế hả?

Nó về đến nhà thì mẹ nó liền chạy ra đón, bà ngạc nhiên:

– Sao thế này, đồ đạc đem về cả sao? Con định về đây luôn à?

– Vâng ạ.

– Sao con không ở với Jihun? Cái cậu đó được mà???

– Mẹ đừng nhắc đến cậu ta nữa – Nó thét lên với mẹ mình. Và đi lên lầu. Liền ngay sau đó chị gái nó cũng mới vừa về, cô ngạc nhiên khi thấy một chiếc giày lạ:

– nhà có khách sao?

– Khách cái gì, chẳng hiểu em con với thằng Jihun sao nữa mà nó đòi về đây ở luôn kìa. Con lên dỗ nó dùm mẹ với.

Trâm Trâm nghe thế thì liền ngạc nhiên. Trời ạ,chuyện cô với Thuận Lâm không biết con bé đã nguôi giận chưa mà bây giờ còn bắt cô lên dỗ dành nó kia chứ, kiểu này thì không được rồi. cô thậm chí còn chưa nói với mẹ là nó đã biết chuyện cưới hỏi của cô với Lâm. Là sao đây chứ… cô nhăn lên với mẹ:

– Không được, con với em ấy cãi nhau mà?!

– Cãi nhau? Ý con là sao? – Mẹ cô ngạc nhiên hỏi.

– Trân nó biết chuyện giữa con với Lâm rồi.

– Gì??? Trời ơi tôi chết mất thôi, không phải đã nói là không cho nó biết sao? Trời ơi là trời, con với cái. Đúng rồi, gọi cho bà Park đi. Hỏi xem có chuyện gì.

Rồi mẹ nó lấy cái điện thoại ra để gọi cho bà Park, trong khi cô chị của nó can đảm đối mặt với thực tại. Cô mạnh mẽ đi lên lầu, đưa tay mở cửa phòng, Trâm nhìn thấy em gái mình đang ngồi trên giường, cô nhẹ nhàng:

– Chào em.

Nó ngước mặt lên nhìn chị gái mình, rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Trâm an tâm hơn vì ít nhất nó cũng đã gật đầu với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.