Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 67: Chap cuối (nhưng cũng chưa hẳn là cuối)



Sau khi được mọi người chúc phúc và được phép ra ngoài thì nó theo hắn đi đến trước cổng trường và ghé qua một quán cafe nhỏ. Nó gọi hai ly nước rồi nói:

- Cậu bị làm sao vậy?! Cả gan làm thế trước thanh thiên bạch nhật. Rồi còn làm vợ anh nhé. Bộ cậu bị thần kinh sao??

- Gì chứ?! Đó không phải là màn cầu hôn mà mấy đứa con gái cô thích nhất sao??? - Rồi hắn à lên như nhận ra một chân lý - Cô đâu phải con gái??!!

Nó tức giận đá chân hắn dưới gầm bàn, làm chiếc bàn kêu đánh rầm, và tất nhiên họ không thể tránh khỏi những ánh mắt khó chịu. Nhưng lập tức có ngay người nhận ra và thốt lên:

- Hai người này là.... màn cầu hôn bất ngờ???!!!

Nó hả lên khó hiểu, chẳng lẽ cái bọn lúc nãy đã up lên mạng cái vụ đó rồi sao? Haizzz... thật là tức chết mà. Nó liền nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài trước khi trong chiếc maý tính bảng đó thốt lên cái câu: '' Làm vợ anh nhé'' Thì mặt mũ nó cũng không biết để đâu nữa. Họ lập tức bắt một chiếc taxi rồi lên xe để về nhà. Trên đường đi, nó không ngừng càu nhàu:

- Cái đó thật lố bịch. Anh nên nhớ, tôi và anh chưa đến tuổi trưởng thành, mà đẫ vợ chồng thì không phải là trò cười sao?

- Thì tôi biết làm sao kia chứ. Suốt chuyến bay, tôi chỉ học được câu đó thì cô bắt tôi nói cái gì chứ. - Hắn bất bình nói thẳng.

Oh... ra là vậy, té ra hắn học nó trên máy bay. Cơ mà hắn chưa từng nói tiếng Việt, mà giờ vì nó mà hắn đã cố gắng học. Hắn đúng thật là rất biết cách làm mềm lòng con gái. Nó nhanh chóng đổi ngay biểu hiện:

- Wow... là zậy sao...Anh... dễ thương quá à.

Nó còn uốn éo người qua lại, Hắn quay mặt lại và tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt nó:

- Cô đang cố tỏ ra thật đáng yêu ư??. Nổi cả da gà lên đây này.

Không những thế, hắn còn đưa tay mình ra để phụ họa, cho câu nói thêm phần chân thực và sống động. Nó nhăn mặt nhìn hắn rồi hỏi:

- Khi nào anh về lại đó vậy?

- Ùmmm... Chưa biết.

- Mai đi. Anh về mai đi.

Hắn ra biết lý do sao nó lại bảo mai hắn về. Dù chi thì nó cũng đã đặt vé cho ngày mai kia mà. Hắn cố nén cười:

- Sao phải là ngày mai?!

- Tôi thích. - Nó gân cổ lên nói.

- Nếu cô chịu đi với tôi thì mai sẽ xuất phát - Hắn nói như thách thức nó.

Nó muốn ngay lập tức đồng ý, nhưng mình là con gái thì phải nhỏ nhẹ và giữ thể diện chứ. Nó mím môi:

- Không, tôi không đi đâu. Tôi muốn ở lại đây.

Hắn nghe thế thì không chần chừ gõ ngay một cú thật đau vào đầu nó làm nó nhăn mặt khó hiểu. Hắn không để nó thốt lên câu hỏi thì đã tự mình trả lời:

- Nếu không muốn đi thì cô mua vé máy bay sang Hàn làm cái gì?!

Chết thật... đến cái đó mà hắn cũng biết, nếu thế thì không ai khác ngoài chị gái nó thôi. Nó nhăn mặt thầm rủa chị gái rồi nhìn hắn. Kiểu này nó không có đường nào mà cãi lại nữa đâu.... Haizzzz.... ván này hắn thắng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.