Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 29



Tôi rời khỏi khu xưởng mới qua cửa phụ bên cạnh phòng họp, bước đi trên con ngõ nhỏ giữa khu nhà máy cũ và mới.

Trước khi đến đây, tôi cũng thoáng có chút dự cảm, chỉ là khi mọi việc thật sự diễn ra, vẫn cứ cảm thấy ly kỳ và hoang đường đến vậy.

Dường như cậu ấy nói, trước đây cậu ấy cũng có tình cảm với tôi như tôi từng có với cậu ấy?

Cậu ấy… thích tôi?

Chuyện này buồn cười đến nhường nào chứ.

Là kiểu thích gì mà lại khó bày tỏ thành lời đến vậy?

Là kiểu thích gì lại làm cho đối phương luôn có cảm giác mình luôn bị chán ghét?

Cơ hội giải đáp nghi vấn hay những hoài nghi dường như đã bày ra trước mắt, nhưng tôi lại phát hiện bản thân không còn cảm thấy hứng thú, chỉ muốn hoàn toàn tránh xa tất cả chuyện này.

Bóng hoàng hôn khổng lồ phía xa xa treo lơ lửng ở chỗ trống giữa khu xưởng cũ và mới, sắp buông xuống dưới đường chân trời. Con ngõ nhỏ vắng vẻ lúc này chỉ có tiếng bước chân của tôi. Đi thêm mười mấy thước nữa là có thể ra khỏi ngõ, tôi không khỏi tăng tốc, nhưng mà đúng lúc này, sau lưng tôi lại truyền đến một tràng tiếng chạy nhanh dồn dập nặng nề.

Tim tôi giật bắn.

Tiếng bước chân mỗi lúc một vang vọng, càng lúc càng gần, trong nháy mắt đã đến ngay phía sau tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, giây tiếp theo cổ tay đã bị người phía sau bắt lấy.

“Nhiếp Hi Quang.”

Tôi bị một lực rất lớn xoay người lại, gương mặt nhợt nhạt thon gầy của Trang Tự lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi một cách bất ngờ. Đầu tóc cậu ấy hỗn loạn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Nhiếp Hi Quang.” Cậu ấy lại gọi tôi lần nữa.

“Xin lỗi nhiều lắm. Tôi biết tôi đã làm sai rất nhiều chuyện. Trước kia đã hiểu lầm cậu thật nhiều. Tôi vẫn luôn muốn bù đắp, muốn chờ đến Thượng Hải rồi bắt đầu lại lần nữa. Tôi cho rằng mọi thứ đều còn kịp. Nhưng cậu tốt nghiệp xong đã không thấy tăm hơi, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy cậu. Tôi cho rằng cậu ra nước ngoài, tháng trước tôi mới đổi số điện thoại Nam Kinh. Nhưng là cậu đã nói, lúc tốt nghiệp, rằng quả nho to sẽ quay lại thôi.” Cậu ấy nói hỗn loạn không trật tự, lại thêm hơi thở hổn hển sau khi chạy nhanh, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tôi đều toát ra vẻ quyết tuyệt một cách bất chấp.

Tôi nhất thời có phần lo sợ bất an, mặc kệ ý tứ cậu ấy nói ra, chỉ muốn dùng sức mà thoát khỏi tay cậu ấy. “Cậu buông tôi ra.”

Cậu ấy ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí càng siết chặt cổ tay tôi, “Tôi biết tôi không nên tới, cậu đã ở bên người khác. Lúc bị bệnh tôi đã tự nhủ vô số lần, rằng đừng tự mình rước lấy nhục, đời này tôi sợ nhất là thua cuộc. Nhưng mà, Nhiếp Hi Quang, tôi đã thất bại thảm hại rồi, còn có thể thua thế nào được nữa?”

“Cậu cảm thấy bây giờ tôi điên rồi đúng không? Dĩ nhiên là tôi điên rồi, bằng không sao tôi lại không nhịn xuống được? Tôi luôn nhẫn nhịn. Nhiếp Hi Quang, tôi vẫn luôn chịu đựng. Nhưng vì sao lại nói cho tôi biết lúc Tết dương lịch các người vẫn chưa ở bên nhau? Cậu bảo tôi phải tiếp thu tất cả chuyện này như thế nào? Vì sao tôi cứ luôn bỏ lỡ? Thế giới này đối xử không công bằng với tôi, cậu cũng không công bằng với tôi.”

“Cậu có tiếp nhận được không thì liên quan gì đến tôi?” Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà hét lên, dùng hết toàn bộ sức lực mà đẩy tay cậu ấy ra, lùi về sau một bước, tựa vào tường, nhìn cậu ấy một cách cảnh giác.

Bốn mắt nhìn nhau, cậu ấy cúi đầu nhìn về phía tay mình, tựa như có một tia đau đớn xẹt qua trong mắt.

Tôi bình tĩnh hơn một chút, “Thời điểm Tết dương lịch, vì sao tôi lại “lừa gạt” cậu, cậu không nhớ được chút hồi ức gì sao? Đường đường là tinh anh đầu ngành, không thể mau quên như thế chứ?”

“Tôi không biết vì sao cậu lại cảm thấy rằng cậu thích tôi, cậu muốn bày tỏ ý như thế phải không? Nếu đúng là như vậy, với tôi mà nói, đó là chuyện tôi cần nhiều thời gian mới hiểu được. Nhưng chuyện đó đều đã không quan trọng. Tôi đã có bạn trai, tôi vô cùng chắc chắn rằng muốn cùng anh ấy đi chung quãng đời còn lại, sẽ không có bất kỳ dao động nào. Cho nên mong cậu hãy giữ khoảng cách giữa bạn cùng trường đại học, đừng nói với tôi những lời không phù hợp này nữa.”

“Không phù hợp?” Cậu ấy chậm rãi nâng tầm mắt, cười một cách bi thảm, “Bây giờ cậu nói với tôi rằng không phù hợp, từ đầu không hợp chẳng phải là cậu sao? Rõ ràng biết không thích hợp, lại cứ khăng khăng mà chen vào cuộc sống của tôi, sau đó khi tôi đầu hàng rồi lại bỗng nhiên biến mất. Nếu trước đây cậu có thể bất hợp lý, vậy vì sao tôi lại không thể?”

Cậu ấy dám nói như vậy! Lòng tôi bỗng dưng nổi lên một cơn giận: “Đừng tự lừa bản thân nữa Trang Tự.”

“Muốn tìm một người, khó đến vậy sao? Điện thoại không gọi được thì không có cách nào khác sao? Trước đây tôi cũng cảm nhận được “tình cảm” của cậu. Nhưng chính là cậu, chính miệng cậu phủ nhận. Bây giờ cậu dựa vào đâu mà đến nói với tôi như vậy, cậu không thấy buồn cười à?”

“Cậu nói là cậu hiểu lầm tôi, cậu dựa vào đâu từ miệng người khác nói mà đi hiểu lầm tôi?” Chúng ta ở chung suốt một kỳ nghỉ hè và một học kỳ, tôi đã làm nhiều chuyện đến vậy, nói qua bao nhiêu chuyện, cậu nhìn không đến, nghe không được sao? Với IQ và EQ của cậu lại không tỏ tường sao? Chỉ là cậu không muốn biết, cậu quá tự phụ thôi.”

“Quả nho to, tôi không biết cậu nói chính là tôi, nhưng dù cho lúc đó tôi hiểu, vì cớ gì mà tôi lại phải quay về?”

Tôi hung hăng mà nhìn chăm chăm cậu ấy, cảm xúc khổ sở và phẫn uất lan tràn trong lòng, thậm chí hốc mắt cũng ươn ướt. Nhưng tôi biết điều này cũng không phải vì cậu ấy, mà là vì bản thân của thời niên thiếu tràn ngập chân tình, nhiệt liệt thẳng thắn và thành khẩn, lại rước lấy hết thảy hiểu lầm.

“Cho nên chưa từng có điều gì mà bỏ lỡ. Dù cho không có hiểu lầm vào dịp Tết dương lịch đó, tôi cũng sẽ chọn anh ấy. Không, không phải lựa chọn.”

Dù anh từng nói với tôi rằng anh sẽ để tôi chọn.

Mắt nhòa lệ, tôi cong khoé miệng, “Khi anh ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi, ngay khi anh ấy thẳng thắn thành khẩn nói thích tôi, thì sự lựa chọn đã không còn tồn tại. Tôi nhất định sẽ ở bên anh ấy.”

Trang Tự tựa hồ nghe đến ngây dại, nhìn tôi ngẩn ngơ. Tôi chớp đi dòng lệ sắp tràn mi, không nói thêm câu nào nữa, kiên quyết xoay người rời đi.

Bước nhanh ra khỏi con ngõ trong ánh hoàng hôn, rẽ phải là đường lớn trở lại khu làm việc. Nhưng tôi vừa bước ra khỏi con ngõ đã dừng bước.

Cách không xa ở phía trước, chỗ cổng lớn của khu xưởng mới, một chiếc xe quen thuộc đang đỗ.

Là xe của Lâm Tự Sâm.

Tôi nhấc chân chạy như bay.

Anh đến từ khi nào, đã đợi ở đây bao lâu?

Trên đường đến khu nhà xưởng, tôi đã gửi tin nhắn cho anh.

“Hôm nay người của ngân hàng A đến làm kiểm tra sau khi cho vay, trong đó trùng hợp có một người là bạn đại học của em Trang Tự. Trưởng phòng bảo em và ông ấy cùng dẫn họ đi khu nhà xưởng. Báo cáo với anh một chút.”

Lúc đó anh đã hồi đáp rất nhanh. “Được, anh đã biết.”

Là dáng vẻ vô cùng tự tin và tín nhiệm tôi.

Không ngờ anh lại lái xe đến đây tìm tôi.

Tôi chạy một hơi đến cạnh xe, quả nhiên Lâm Tự Sâm đang ngồi bên trong.

Anh ngửa đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời lại không phát hiện tôi đã đến. Tôi điều chỉnh lại hơi thở, gõ cửa xe, anh mới giật mình cử động, như xoay đầu nhìn đến tôi.

Anh hạ cửa xe xuống. Tôi nhìn anh, bỗng dưng không biết nói gì. Lâm Tự Sâm cũng vậy. Cứ thế mà trầm mặc vài giây, tôi mở miệng trước: “Lâm Tự Sâm, em…”

“Xin lỗi, không phải là anh không tin em.” Anh cười yếu ớt, chặn đứng lời tôi, “Anh tin em, nhưng lại đứng ngồi không yên.”

Trái tim tôi bỗng chốc như bị một lực rất lớn va đập vào, cảm giác đau lòng tức khắc xâm chiếm toàn bộ lồng ngực. Tôi gấp gáp muốn nói gì đó. Nhưng tôi biết rằng, giờ này phút này, nói gì cũng đều không đủ.

“Anh có thể đến gần một chút không?” Tôi yêu cầu anh.

Anh nghi hoặc mà ghé sát vào thêm.

Vẫn còn hơi xa, nhưng chờ không kịp. Tôi cong lưng, áp sát vào cửa sổ, khẽ khàng in lên môi anh một nụ hôn. Cực nhanh, cực cạn rồi rời đi ngay, tôi nhanh chóng lùi về, thiếu chút nữa đã va vào đầu.

Tôi giả vờ bình tĩnh mà hỏi anh: “Còn vậy không?”

Còn đứng ngồi không yên không?

Lâm Tự Sâm nhìn tôi, chậm rãi, ý cười mờ nhạt nơi khoé môi rốt cuộc cũng lan đến tận ánh mắt, “Lúc ngồi thì không.”

Gì chứ?

Tôi còn chưa phản ứng lại, Lâm Tự Sâm đã đẩy cửa xuống xe, thân hình cao lớn lặng lẽ đứng trước mặt tôi. Ngay sau đó, cánh tay vươn dài ra, kéo tôi vào lòng.

Trong thoáng chốc tôi hiểu được. Tôi cho rằng anh sẽ cúi đầu hôn tôi, sau đó nói với tôi rằng, như vậy thì đứng cũng sẽ không bất an.

Nhưng anh lại chỉ kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy, thở một hơi thật dài, cả người dường như trong tức thì được thả lỏng.

“Thế này thì an tâm hoàn toàn.” Anh nói.

Chua xót trong lòng tôi trào dâng đến đỉnh điểm, nhịn không được mà nói một tiếng: “Thật sự xin lỗi.”

“Sao lại nói xin lỗi, em đã làm đủ tốt rồi.”

“Ừm.” Tôi khẽ khàng lên tiếng, vươn tay ra là ôm lại anh.

Được hơi thở ấm áp quen thuộc vây quanh, cảm xúc của tôi dần dần bình tĩnh lại.

Dường như người đang ôm tôi có một thoáng không động tĩnh. Tôi ngẩng đầu, tầm mắt anh dừng lại phía sau tôi. Nhận thấy cử động của tôi, anh cúi đầu, dịu dàng hỏi: “Xử lý ổn thoả không?”

Tôi theo tầm mắt anh mà xoay đầu lại nhìn thoáng qua, chần chừ một lúc rồi nói: “Em muốn nói với cậu ấy vài câu.”

Không biết khi nào Trang Tự cũng đã đi ra khỏi con ngõ. Dường như cậu ấy cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, đứng ở lối ra, ánh mắt dõi theo tôi đang đến gần không chút trốn tránh, sống lưng càng thêm thẳng tắp cao ngạo. Ánh chiều tà chiếu soi lên người cậu ấy, đổ xuống cạnh cậu ấy một chiếc bóng dài.

Tôi dừng lại cách cậu ấy vài bước chân, nhìn cậu ấy, nói: “Trang Tự, cậu không thích tôi. Thích một người không phải là kiểu như vậy. Đó chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi.”

Tôi không biết phải nói thế nào mới diễn tả được hết ý của mình, chỉ dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để miêu tả: “Thích là mong muốn trao cho người kia toàn sự tốt đẹp, là thật cẩn thận, sợ chính mình sẽ nói sai làm sai, làm người đó không thích, làm họ hiểu sai lòng mình. Là dốc hết sức làm họ vui vẻ, là điểm tô cho đẹp tất thảy mọi hành vi của họ một cách không lý trí, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ xấu về họ.”

Trang Tự nói: “Cậu đối với anh ta chính là như vậy?”

Tôi lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng vẫn khẽ khàng nói: “Không, là tôi đã từng đối với cậu như thế.”

Thân hình cậu ấy dường như hơi cứng lại trong khoảnh khắc.

“Anh ấy chưa từng để tôi phải dè dặt.” Tôi lại nói với cậu ấy, “Tạm biệt.”

Tôi quay đầu chạy về phía Lâm Tự Sâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.