Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 24



Tôi không hiểu lý do từ đâu, nhưng tôi đột nhiên một chút cũng không thấy ghét Lâm tự Sâm nữa.

Chớp mắt đã nằm bệnh viện ngày thứ chín.

Đến trưa lại được bác sĩ Phương mời đi ăn. Tại quán cà phê cạnh bệnh viện, bọn họ trò chuyện đề tài của bọn họ, tôi ăn đồ ăn của tôi.

Chỉ là hôm nay họ không thảo luận vấn đề chuyên môn gì cả. Bác sĩ Viên đang nói đến bộ phim vừa được phát hành gần đây.

“Trên mạng đánh giá cao điểm lắm đó, hai hôm nữa vừa lúc tôi được nghỉ, tính là sẽ đi xem.”

Bác sĩ Tần nói: “Đây là phim kinh dị mà? Một mình cô là phụ nữ mà đi xem kịnh dị? Cô tìm ai đi cùng đi, khi nào đến lúc khóc lóc rời khỏi rạp phim thì còn có người an ủi.”

Bác sĩ Viên tiếc nuối nói: “Tôi cũng chẳng muốn thế, nhưng mà không tìm được người đi cùng. Mấy người bạn gái vừa nghe đến phim kinh dị đã chẳng dám đi.”

Bác sĩ Tần tặc lưỡi: “Đáng tiếc tôi có việc, không thì nể tình bạn bè mà đưa cô đi cũng được.”

Bác sĩ Tần nói xong thì không ai lên tiếng nữa, đột nhiên thật nhàm chán

Bác sĩ Phương cười ha ha một tiếng, “Nói đến phim kịnh dị, tôi lại đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ, vốn không muốn nghĩ đến.”

Vẻ mặt anh ta thật đáng thương: “Tôi nhớ năm đó khó khăn lắm mới theo đuổi được một người, mời người ta đến nhà trọ xem phim. Mọi người biết không, cuối cùng mở ra mới biết là phim ma, kết quả là tôi ôm người ta mà run rẩy! Người ta đẩy tôi ra rồi cứ thế đi mất. . .”

Bác sĩ Tần cười đến suýt chút nữa là sặc: “Lại còn có cả chuyện này. Cậu thật không biết xấu hổ mà còn kể lại, không sợ mất mặt sao.”

“Có gì mà mất mặt chứ!”, bác sĩ Phương cười nói, “Nam nhân đại trượng phu, bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi, sắc lệnh trí hôn, không thể tránh được, không thể nói là xấu hổ.”

Nói rồi anh ta tự hỏi, “Ôi chà, những lời này rất quen tai, có phải đã từng nghe ai nói qua không nhỉ?”

Lâm Tự Sâm liếc mắt nhìn anh ta, “Là tôi nói, làm sao?”

Bác sĩ Phương hề hề cười.

Bàn ăn yên lặng một lúc lâu, tôi cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nghi hoặc từ trong bát cơm ngẩng lên nhìn, mọi người vẫn là đang ăn cơm, không có gì đặc biệt.

Lâm Tự Sâm hướng nhìn tôi: “Ăn xong em về nghỉ ngơi sớm một chút.” .

“Không sao đâu. Mọi người cứ trò chuyện, lát nữa tôi cùng mọi người đi về, tôi tìm anh có chút việc.”

Lâm Tự Sâm “ừ” một tiếng.

Bác sĩ Phương đang tươi cười, lại giống như sực nhớ đến cái gì đó, hỏi Lâm Tự Sâm: “Sư đệ chiều nay có việc gì không?”

“Không có.” .

“Ồ”, bác sĩ Phương như cảm thán nói: “Sư đệ nhà tôi đó mà, hành động, phương thức đều rất nhanh, sư huynh bái phục…”

Lâm Tự Sâm uống một hớp cà phê, khóe môi khẽ nhếch, “Quá khen.” .

Chúng tôi ăn cũng không lâu lắm, vì bác sĩ Phương sau đó nhận được điện thoại, báo khu vực bên cạnh xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, người bị thương đến rất nhiều. Bọn họ phải vội quay về.

Vừa đến bệnh viện, bác sĩ Phương đã bị một phụ nữ tầm năm mươi chặn đường.

“Bác sĩ Phương, thật là khéo, vừa lúc tôi muốn đi tìm cậu. Tôi là người nhà của cục trưởng Trương, trước đây từng liên lạc với cậu rồi. Đây là con gái tôi Nam Nam, vừa được chụp CT não và phổi, nhờ cậu xem hộ ảnh phim chụp, không biết có vấn đề gì không. . .”

Bác sĩ Phương tiện tay đưa cho Lâm Tự Sâm, “Đây là sư đệ của tôi, là chuyên gia về giải phẫu thần kinh, nhờ cậu ấy giúp bà xem qua vậy, tôi đang có bệnh nhân cần cấp cứu.”

Sau đó liền cùng bác sĩ Tần đi vào trong.

Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm tùy ý lấy tấm phim ra, chỉnh hướng sáng: “Có vôi hóa ở phổi và não, trước đây có phải từng bị lao phổi không?”

Ánh mặt của người phụ nữ kia lập tức thay đổi, dùng sức gật đầu, “Có có! Nam Nam trước kia lúc còn bé từng bị lao phổi, nhưng não thì ngài xem thử thấy có vấn đề gì không, rồi sau này liệu có thể làm sao hay không. . . Chúng tôi rất lo lắng, hàng năm đều đi kiểm tra.” .

“Tôi xem thấy phần não không có vấn đề gì, là do bệnh lao phổi dẫn đến tình trang đó thôi. Nhưng chỗ bị đóng vôi sẽ không trở thành ung thư, trừ khi bệnh nhân tái phát bệnh lao dẫn đến phần vôi phát triển thêm”. Lâm Tự Sâm trả lại tấm phim cho bà ấy, ôn hòa nói, “Mặt khác, CT đối với cơ thể sẽ có ảnh hưởng, không nên chụp mỗi năm.”

Sau khi mẹ con họ vui vẻ đi rồi, Lâm Tự Sâm mới nhìn sang tôi, “Em ngẩn người xem tôi làm gì?”

“…” .

Tôi, có, sao? .

Tôi “ha ha” cười, dời ánh mắt, “Tôi chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, lần trước anh nói tôi cần phải kiểm tra chụp CT, sau đó hình như không thực hiện?”

“Ừm, phải rồi? Có chuyện gì thế?”

“… Tôi đang hỏi anh mà.” .

“Nhưng tôi hình như không phải bác sĩ của em?”

“…” .

Nhưng chẳng lẽ không phải anh nói muốn thực hiện sao? Tôi dùng ánh mắt bắn ra tia nghi hoặc mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt “Không liên quan gì đến tôi” của anh ta đánh bại.

Anh ta cười, “Em tìm tôi có việc gì?” .

“A, phải rồi.”, suýt chút là quên việc chính, “Báo cáo anh bảo tôi làm đã hoàn thành, lát nữa sẽ đưa cho anh”.

Anh ta dừng lại một chút, “… Là việc này?” .

Tất nhiên là không phải rồi!

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, là việc này, anh cùng tôi đến phòng bệnh lấy nhé?”

Tôi nóng ruột quay về phòng bệnh, đem báo cáo đã làm xong đưa cho anh ta, sau đó liền tranh công với anh ta: “Phó tổng, tôi nằm viện mà còn làm việc, tiền lương mấy ngày này có được nhân ba như bình thường không?”

Lâm Tự Sâm lật lật bản báo cáo, trong giọng nói có chút trêu chọc: “Nhiếp tiểu thư vì nhà mình mà làm việc lại còn tính toàn việc này?”

“… Nói như anh thì anh cũng không có lương chắc.”

“Tôi là làm công mà, đương nhiên phải ăn lương”, anh ta nhàn hạ nói.

Tôi bị anh ta làm cho nghẹn lời.

Nhưng vẫn nhớ đến mục đích chính. Tôi nhanh chóng nhảy vào trọng tâm, từ trong ngăn kéo lấy máy chơi game đưa anh ta, “Đây! Không tính lương tăng ca cũng được, anh giúp tôi qua cửa 5 đi. Tôi kiểu gì cũng không qua nổi. . .”

Động tác lật xem báo cáo của anh ta chậm lại.

“Được.”, vài giây sau, anh ta cầm lấy máy chơi game, tiện tay cho vào túi trước áo khoác.

“Giờ anh chơi luôn không được sao?”, ánh mắt tôi mong đợi hướng về phía anh ta.

“…” .

Động tác anh ta dừng hẳn, cuối cùng buông xấp báo cáo, lấy máy chơi game ra, tùy ý nhấn nhấn vài cái, hướng mắt về phía tôi.

Anh ta phát hiện rồi.

Thật ra có rất nhiều game không cần dùng đến tay trái, giống như cái tôi vừa đưa anh ta.

Tôi giục: “Nhanh lên nhé, tôi xem anh có thể qua được cửa 5 không.”

Lâm Tự Sâm cúi đầu, bắt đầu tập trung qua cửa.

Tôi rốt cục cũng được khai sáng, xem tay của bác sĩ ngoại khoa hoàn mỹ thế nào, nhanh chóng quen tay thế nào. Trò chơi biến thái đến thế mà cũng roẹt roẹt qua cửa liên tục được. Quả thật là thần kỳ mà.

“Anh thật là lợi hại!”, tôi bật ngón cái hướng về anh ta, thực lòng khen ngợi,

“Nhiếp Hi Quang, em có phát hiện bản thân. . .”

“Sao cơ?”, tôi còn đang bị việc qua cửa liên tục kích động.

Anh ta không trả lời, ánh mắt dừng trên mặt tôi, trong mặt hiện lên một tia cười khó phát hiện.

“Em có thể xuất viện rồi.” .

Anh ta nói.

Chiều hôm sau, tôi đứng ở cửa bệnh viện gọi điện cho mẹ.

“Mẹ, hôm nay con về nhà, tối nay muốn uống canh xương!”

Mẹ tôi nổi giận: “Trước khi về còn đòi hỏi đồ ăn hả? Sao cuối tuần mày không về?”

“À, vì con bị thương mà!” .

“Cái gì?! Bị làm sao? Có nặng lắm không?”, giọng nói của bà lập tức trở nên căng thẳng.

Tôi cười hì hì nói: “Không việc gì đâu. Lúc bước xuống cầu thang bị hụt chân thôi.”

Không hề nghi ngờ bị mẹ cho ăn mắng một trận.

Cúp điện thoại mới phát hiện Lâm Tự Sâm, đang đứng ở cửa nhìn tôi.

“Trước đây tôi từng tiếp một bệnh nhân, từ trên nóc xe tải ngã xuống, đập vào tảng đá, gãy xương sọ, tụ máu trong não, lá lách vỡ, ở ICU một tháng mới khỏi tình trạng nguy hiểm. Độ cao của anh ta khi bị rơi so với em còn thấp hơn.”

“…” .

Sao đột nhiên anh ta lại biến hình thành dạng bác sĩ kinh khủng đáng sợ thế này.

“Biết có người lo lắng cho, cũng đừng làm cho người ta lo lắng cho mình.”

Tôi lập tức giơ tay thề: “Biết rồi! Hứa không có lần sau nữa!”

Tay giơ lên cao rồi, tôi mới phát hiện động tác này thật ngốc. Chỉ là hành động ngu ngốc nay hình như làm Lâm Tự Sâm vui vẻ, ánh mắt anh ta trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như đã rũ sạch tình trạng khủng khiếp của bác sĩ.

Tôi ngượng ngùng hạ tay. Nói chung vì xuất viện nên hưng phấn quá, lời nói hành động đều lịch sự lắm. . . Nhưng mà, từ khi nào, nói chuyện với anh ta tôi có thể thả lỏng như thế?

Hình như cũng được một, hai ngày rồi.

Thật ra như vậy cũng không có gì không tốt. Tôi thậm chí còn lo lắng, liệu có phải do ở bệnh viện là môi trường đặc biệt, rời khỏi môi trường này rồi, quan hệ của chúng tôi lại ngượng ngùng như trước kia?

Có vẻ. . . hơi đáng tiếc.

“Việc này, mấy hôm nay cám ơn anh, còn có cơm của dì Trần nữa.”

Anh ta gật đầu, “Dì Trần nói em tặng quà cho dì ấy, dì ấy rất thích.”

“À, tôi nhờ Ân Khiết ở bên ngoài mua giúp. Dì ấy thích là tốt rồi.”

“Nhiếp Hi Quang, tôi thấy em không hiểu được mâu thuẫn quan trọng lắm thì phải.”

“A? Sao?” .

Rõ ràng anh ta không có hứng thù giải thích nghi vấn của tôi, nhét cái túi vào tay tôi, hướng đến bãi đỗ xe. “Đi, tôi lái xe đưa em đi.”

Tôi nhìn cái túi vừa nhận, nhất thời cảm thấy đau đầu. Trong túi ngoại trừ trẻ tín dụng tôi đưa anh ta, toàn bộ còn lại đều là bệnh án. Thế này kiểu gì cũng không để mẹ bắt gặp được. Tôi vội đuổi theo, “Phó tổng, có thể phiền anh giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ không?”

Ngồi xe chưa bao lâu thì trời đã đổ mưa.

Tôi rầu rĩ nhìn bên ngoài cửa sổ: “Sao vừa xuất viện đã mưa thế này?” .

Nếu xuất viện sáng sớm thì tốt rồi, lúc đó trời còn đẹp thế nào. Bác sĩ Phương có việc cứ lần lữa mãi, lại kéo đến buổi chiều. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, quả nhiên không sai.

Ý, khoan đã… .

Nhìn trạm thu phí phía trước, tôi chậm chạp phát hiện, xe đã đi vào đường cao tốc.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm bình tĩnh nói: “Trời mưa, tôi trực tiếp đưa em về Vô Tích.” .

“… Thật ra tôi đến trạm xe lửa chờ xe cũng được rồi.” .

“Nhà em ở đâu? Chỉ đường trong điện thoại đi [1]“, anh ta đưa điện thoại cho tôi, không thèm đếm xỉa đến mấu chốt.

[1] Giống Google Maps, bạn nhập địa chỉ 2 nơi, sẽ tự động chỉ đường đi cho bạn.

“…” Tôi lặng yên nhận lấy điện thoại của anh ta.

“Có mật mã.” .

“Chờ chút.”, anh ta dừng xe ở nơi lấy vé qua trạm, rướn người sang, bấm mật mã trên điện thoại trong tay tôi. Hơi thở ấm áp đột nhiên ập đến, tôi hôi sững sờ, cúi đầu, nhập nơi đến vào chương trình.

“Được rồi.”, tôi trả điện thoại lại cho anh ta.

Anh ta nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó lấy kính mắt để trên ngăn kính chắn gió xuống rồi mang vào.

Tôi thấy kỳ lạ: “Lúc anh lái xe phải đeo kính à?” .

“Lúc bị tai nạn mắt có bị ảnh hưởng, trời mưa sẽ bị giảm tầm nhìn.”

Tôi vô ý thức nói: “Vậy tai nạn lần đó của anh cũng nghiêm trọng nhỉ.”

Vừa dứt câu tôi đã thấy hối hận, hận không thể thu lại lời nói. Tôi đúng là đồ heo mà, sao lại còn đạp lên vết thương của người ta chứ. May là anh ta chỉ “Ừm” một tiếng, thái độ cũng không có gì lạ.

Tôi quyết định chữa cháy, “Thật ra, anh cũng rất lợi hại.” .

“Hả? Sao lại nói thế?”

“Từ lúc anh đến công ty thành tích tăng rất rõ ràng, là do anh thúc đẩy sản xuất đó.”, tôi hơi cường điệu nói, “Cho nên, anh thật tình làm gì cũng rất lợi hại.”

Anh ta nhìn phía trước, hơi cười.

“… Anh cười cái gì?”, chẳng lẽ tôi vuốt mông ngựa vụng về lắm sao? [2]

[2] Ý lóng chỉ việc nịnh hót.

“Được bà chủ…bà chủ tương lai công nhận, chẳng lẽ tôi không nên cười sao?”

“… Tôi không phải bà chủ tương lai của anh.” .

Tô Châu đến Vô Tích cũng không xa mấy, Lâm Tự Sâm trực tiếp đưa tôi đến tận dưới lầu nhà tôi. Xuống xe, tôi khom lưng hướng vào trong xe nói, “Cám ơn!”

Đứng dậy rời đi, tôi lại nghĩ đến hai lần bị tai nạn của anh ta lại thấy không yên, cuối cùng lại chui đầu vào cửa sổ, “Anh lái xe quay vể cẩn thận một chút nhé.”

Anh ta hơi bất ngờ nhìn tôi. Có lẽ do ánh đèn chiếu vào gương chiếu hậu, tôi lại nghĩ ánh mắt anh ta nhìn tôi trong nháy mắt trở nên rất nhu hòa, giống như thật nhẹ nhàng, tuyết tan hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.