Tôi sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, thấy Trang Tự biểu hiện giọng
nói cũng vẫn lãnh đạm như trước. Bàn ăn nhất thời yên tĩnh, không khí
vui vẻ vừa nãy chớp mắt biến mất không còn gì.
“Không phải. . . ” Một lát sau, tôi phun ra hai chữ, muốn giải thích
rằng thật ra mình cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ là mang mấy lời vô tình
nghe được từ các nhân viên khác lúc còn thực tập thuận miệng kể lại
thôi. Nhưng nếu kể ra thì lại càng giống đang ngụy biện.
Tôi đành im lặng.
“Sao không tự mình đi tìm việc, ở cạnh bố mẹ bám nhờ không cảm thấy mất mặt sao?”
“…” Tôi nghẹn nửa ngày, nói: “Không cảm thấy.”
Anh không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn tôi tựa hồ như có vài tia thất vọng.
Tôi uể oải gỡ đôi đũa. Trước kia còn nghĩ làm bạn bè thôi cũng tốt,
thì ra chỉ là ý nghĩa đơn phương, Trang Tự anh luôn không cho tôi vào
mắt. Chúng tôi có làm bạn bè thì cũng là cách xa vạn dặm, là không xác
định được quan hệ gì cả.
“Trang Tự.” Tư Tịnh cắt ngang lời anh, “Cậu nói thế cũng không đúng, rất nhiều người đều như vậy, không chỉ có Hi Quang là thế.”
“Phải không? Tôi thì chỉ biết mỗi cậu ấy là như thế”. Anh dừng lại
một chút, trong giọng nói mang theo một chút nghiêm túc, “Hơn nữa tôi
chính xác là nghĩ vậy đấy.”
“Đậu phụ khô kho thịt đến đây!”, người phục vụ hô to rồi mang thịt
kho của tôi đưa lên, phần ăn của những người khác cũng lục tục được đưa
tới, Tư Tịnh thay đổi trọng tâm câu chuyện, bắt đầu nói sang những vấn
đề khác.
Bữa cơm này cuối cùng cũng khiến tôi biết được thế nào là ăn ngon mà chẳng cảm nhận được vị gì.
Vài ngày sau, hành trình của tôi liên tục là thư viện-ký túc xá-căn
tin. Đến khi thật sự bắt tay vào làm mới thấy luận văn tốt nghiệp là vô
cùng khó viết so với trong tưởng tượng, hoàn toàn không hề giống với
viết góp nhặt kiến thức những năm trước lại như người ta đồn. Thời gian
còn chưa tới một tháng về cơ bản là không kịp rồi, chưa kể tôi với kiến
thức học bình thường cũng không tích lũy gì, đến giờ nghe người ta giảng kiến thức chuyên ngành thì đầu óc cũng lơ mơ lộn xộn.
Chỉ là đến thời giờ mà rầu rĩ cũng chẳng có, tôi chẳng còn cách nào khác là mỗi ngày chăm chỉ chạy đến thư viện.
Chớp mắt đã đến cuối tháng.
Tối hôm nay, trong phòng ký túc xá chỉ có tôi và Tiểu Phượng. Tôi nằm sấp trên giường nghiên cứu tư liệu và viết bản sơ yếu lý lịch của
mình,Tiểu Phượng thì ngâm nga hát.
Một lát sau, tôi đẩy đống tư liệu làm mình nhức đầu hoa mắt kia sang
một bên, nói với Tiểu Phượng, “Bồ không phải sẽ học lên nghiên cứu sinh
sao, sao còn phải đi ngày hội tuyển dụng chứ?”
“Đi để tìm, biết đâu có cơ hội nào tốt ấy” Tiểu Phượng quay về phía
tôi nói, vừa vô cùng vui vẻ gõ gõ bàn phím, “Hơn nữa cũng muốn trải
nghiệm cảm giác tham gia ngày hội tuyển dụng, ba năm sau mình cũng cần
tìm việc mà.”
Không nghĩ đến Tiểu Phượng bình thường nhìn qua có vẻ ngốc ngốc, quên trước quên sau, thế mà lại có những dự tính như thế. Cũng đúng, đây là
trường đại học danh tiếng cả nước, những người lười biếng như tôi mới là số ít trong trường.
Tôi lại nằm sấp trên giường một lúc nữa mới mở miệng nói: “Mình cũng đi.”
“Đi đâu? Ngày hội tuyển dụng á?” Tiểu Phượng giật mình quay đầu lại, “Dưa Hấu à, bồ bị kích động hả?”
Tôi không để ý cô ấy, trở mình một cái, nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh Trang Tự không ủng hộ tôi hôm trước. . . Đúng vậy, tôi là
bị kích động rồi.
Nhưng mà, tôi rất nhanh hối hận ==
Bởi vì tôi phát hiện viết sơ yếu lý lịch cũng không dễ hơn so với luận văn, đặc biệt khi mà bạn đang thiếu thời gian vô cùng.
Trước hôm diễn ra hội tuyển dụng, tôi ngồi cắn bút nửa ngày, cuối
cùng trong 100 chữ cũng có thể viết xong giới thiệu về bản thân, tối hôm đó 8 giờ chạy đi đóng dấu niêm phong hồ sơ. Các tiệm đóng dấu xung
quanh trường đông đúc muốn chết, đi mấy tiệm mà nơi nào cũng đông đúc
chen chúc, đến khi tôi chuẩn bị xong hết đã là hơn 11 giờ khuya, may mà
có thể năn nỉ dì quản lý của ký túc xá.
Sáng sớm ngày thứ hai, vừa rời giường tôi đã thấy càng thêm hối hận,
vì ngày hội tuyển dụng dán thông báo là 8 giờ 30 sẽ bắt đầu, còn trường
tôi lại ở cách xa nơi tổ chức, vì thế mới 6 giờ đã phải thức dậy.
6 giờ ơi 6 giờ. Sau khi vĩnh biệt trường trung học, đây là lần đầu tiên tôi phải rời giường lúc 6 giờ.
Sau đó đi đến trạm xe bus, thấy mấy người trong ký túc xá của Trang Tự, sự hối hận của tôi lên đến đỉnh điểm.
Sao lại không cho tôi biết Trang Tự cũng sẽ đi a! Không phải anh đã có việc làm rồi sao?
Còn nữa, anh gặp tôi sẽ không nghĩ rằng tôi vì bị anh nói mới đi chứ, tuy rằng đích thực là như vậy, nhưng mà nhưng mà…
Tôi phiền muộn bò lên trên xe bus.
May mà tâm tình ảo não của tôi rất nhanh bị cảm giáo mệt mỏi xua đi
mất, quá mệt đi! Tôi lấy tay che miệng, nhịn không được bắt đầu ngáp.
Ặc!
Hình như vừa rồi Trang Tự nhìn tôi.
Tôi biết mình mất sạch hình tượng rồi, nhưng mà mặc kệ đi, cho dù tôi có mang hình tượng thục nữ thì anh cũng sẽ chẳng thích tôi.
Hơn một tiếng sau, tôi đến nơi tổ chức ngày hội tuyển dụng.
Lần đầu tiên tham gia ngày hội tuyển dụng, vừa vào bên trong, tôi
thực sự bị dọa cho chết khiếp. Người, người, tất cả đều là người, tôi
còn lần đầu tiên chứng kiến một nơi có thể chứa chừng này người ở Nam
Kinh.
Đồng thời cũng nghĩ lời Trang Tự cũng rất có lý, dựa vào quan hệ của
mẹ mà tìm được việc làm thật là quá vô sỉ mà, vì việc làm bây giờ tìm
rất khó khăn.
Người chen chúc người, vì mục đích của mọi người đều khác nhau, thời
gian dừng chỗ này chỗ kia cũng khác, nên mấy người chúng tôi rất nhanh
bị tách ra.
Đi thêm vài bước, tôi phát hiện mình thật sự không chịu được, khó thở đến mức không bước đi nổi. Cả hội trường không còn một chỗ trống, nhồi
nhét phải đến mấy vạn sinh viên. Người rồi lại người, người thúc người,
mỗi quầy phía trước đều bị vây bởi mấy lớp người. Đừng nói đến lao vào
nộp sơ yếu lý lịch, đến việc nhìn xem công ty nào tên gì còn khó khăn
nữa là.
Chen chúc với người ta trong mấy dòng người, tôi đã sớm chết ngộp,
tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, điều tiết hô hấp bình thường đã.
Từ trước đến nay chưa hề tham gia ngày hội tuyển dụng lớn như thế
này, tôi không nghĩ được rằng nó lại kinh khủng như thế. Tôi ném bộ hồ
sơ sang một bên, hít thở không khí một lúc, rất có cảm giác vừa sống sót sau tai nạn.
Qua khoảng khoảng tiếng rưỡi đồng hồ nữa mới gặp bọn Tư Tịnh đang đi ra. Lúc này tôi vẫn còn đang ngồi dựa ở gốc cây –
“Dưa Hấu, bồ làm gì mà nhanh vậy?”
Tôi đưa tập hồ sơ của mình lên, “Mình còn chưa nộp”.
Tiểu Phượng trợn mắt, “Vậy bồ tới làm cái gì?”
Tôi đang đang tính trả lời, bộ hồ sơ trong tay bỗng nhiên bị người ta lấy đi. Tôi giật mình, ngẩng đầu, thì ra là Trang Tự.
Anh nhìn sơ qua: “Mấy bộ hồ sơ này cậu tính làm thế nào? Bỏ đi sao?”
“À. . .” Tôi còn chưa nghĩ đến. Chắc là phải bỏ thôi, đến khi tốt
nghiệp thì vứt đi. Nghĩ lại đúng là thấy tiếc, tuy nói bỏ 10 đồng ra thì nghe không sao, nhưng nếu so sánh là bỏ đi phần thịt bò mua ở hai bên
trường thì đúng là rất lãng phí.
Nghĩ như vậy lại thấy hối hận, vừa nãy đúng ra nên bằng mọi cách nộp được mấy bộ hồ sơ này.
“Nhưng mà giờ vào nộp cũng chẳng còn kịp, người ta nhận được một đống hồ sơ rồi.”
Anh nhíu mày, quay đầu vào nhìn hội trường, quả thật là sắp bế mạc.
“Tôi có quen một đàn chị năm nay phụ trách phần tuyển dụng của Thịnh
Viễn, tôi giúp cậu nộp nhé.”
Tôi chưa kịp từ chối, anh đã xoay người đi vào hội trường, tôi phản
xạ nhìn sang Dung Dung, thấy cô ấy đang nói chuyện với Tư Tịnh, có vẻ
như không nghe thấy chuyện vừa rồi.
Nửa tiếng sau mới thấy Trang Tự đi ra, hai tay trống trơn, giống như chưa hề cầm qua hồ sơ của tôi.
“Thấy còn có mấy công ty chưa dọn quầy, thuận tiện nộp luôn rồi.”
“Công ty nào? Họ vẫn nhận hồ sơ sao?”
“Một vài công ty ở Thượng Hải.”. Trang Tự không muốn nói nhiều, tôi
cũng không hỏi thêm, có lẽ là anh để trên bàn của người ta, nhưng sao
lại lâu như thế?
Dung Dung lúc này cười cười nói: “Sao lúc nãy không nghe anh nói có quen người làm ở khâu tuyển dụng nhỉ?”
Trang Tự thần sắc không thay đổi nhìn về phía cô ấy, “Lẽ nào em cần đi cửa sau?”
Dung Dung nghẹn lời, hừ một tiếng, không nói nữa.
Tôi quấn quấn tóc, không biết làm sao. Tiểu Phượng kéo kéo tôi, tôi
hiểu ý đi lên phía trước cùng cô ấy. Cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi: “Dưa Hấu,
bồ nói coi có phải Trang Tự cố tình chọc giận dung dung không?”
Nộp mấy bộ hồ sơ nhưng tôi cũng không ôm hy vọng gì nhiều, báo chí
truyền thông mỗi ngày đều nói năm nay tốt nghiệp có bao nhiêu vạn sinh
viên, tình huống lúc tố nghiệp sẽ có bao nhiêu người không vui. Điều
kiện của tôi không tốt lắm, mấy sơ yếu lý lịch gì đó chắc là đã chìm
xuống tận đáy rồi.
Thế nhưng qua lễ 1/5 không bao lâu, tôi nhận được điện thoại của Thịnh Viễn, muốn tôi ngày hôm sau đến gặp họ để phỏng vấn.
Vì là ở ngay trong phòng nghe điện thoại, nên việc bị mọi người nghe
thấy cũng không lạ lắm. Tôi vừa cúp máy, Tiểu Phượng lập tức hét lớn:
“Dưa Hấu à bồ phát tài rồi, Thịnh Viễn là siêu cấp nổi danh, là siêu cấp nhà giàu đó.”
Cô ấy hình như còn hưng phấn hơn tôi, la hét một hồi mới quay sang
hỏi Dung Dung, “Dung Dung, bồ cũng nhận được điện thoại đúng không?”
Dung Dung mặt trắng bệch, cầm sách không nói gì bỏ ra ngoài.
Mọi người thấy vẻ mặt Tiểu Phượng mờ mịt, đều không nói gì mà chỉ thở dài. Người này có nhiều lúc sáng dạ, lại có lúc đại trí giả ngu, chỉ số thông minh lúc cao lúc thấp hoàn toàn vô phương chống đỡ.
Phấn khích lúc đầu qua đi, tôi bắt đầu thấy khó hiểu. Thật ra lý lịch của tôi, tiếng Anh cấp 4, vi tính cấp 2, chưa hề được học bổng, cho dù
là cầm bằng của đại học A cũng không phải xuất sắc gì, kém rất xa xấp
giấy khen chứng nhận dày cộp của Dung Dung.
Vì sao tôi nhận được điện thoại phỏng vấn nhưng Dung Dung lại không? Chẳng lẽ đàn chị kia thật sự là nể mặt Trang Tự?
Chẳng trách Dung Dung lại tức giận như thế.
Từ trước đến nay tôi làm gì cũng đều thờ ơ, lần này phỏng vấn lại hồi hộp lo sợ mà chuẩn bị rất kỹ, một đoạn tự giới thiệu bằng Tiếng Anh,
lại còn luyện tập với Tiểu Phượng mấy lần. Thì là. . . bởi vì cơ hội này dù sao cũng là Trang Tự giúp tôi có được.
Có lúc tôi nghĩ lung tung, Trang Tự nói việc tôi nhờ quan hệ bố mẹ mà có được công việc là rất mất mặt, vậy công việc này có phải cũng được
tính là nhờ quan hệ của anh mà có được không?
Nghĩ như thế, đột nhiên trong lòng vừa chua xót, lại có chút ngọt ngào.