Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 45: Ngoại truyện 3: Dữ quang



2.

Lâm Tự Sâm bị gối đầu đập vào mà tỉnh giấc.

Dù cho tiến sĩ Lâm bình thường thông minh vô song, trong tích tắc tỉnh dậy cũng có phần hoang mang.

Anh ngồi dậy, bật đèn, bần thần túm lấy gối đầu, nhìn thấy bà vợ tức giận chỉ trích: “Anh lại dám chia tay với em!”

Lần này anh chỉ mất một giây để phản ứng kịp, “Em lại nằm mơ gì rồi?”

Tiến sĩ Lâm bình thường tuy chuyên tâm học hành nhưng tinh lực dồi dào, hiểu biết rộng, đương nhiên cũng đã đọc trên mạng những tin tức kiểu người vợ mơ thấy chồng ngoại tình, tỉnh dậy giận dữ đấm chồng v.v…

Ai ngờ lần này lại xảy ra với anh.

Anh bỗng thấy hào hứng, nắm chặt tay vợ mình mà hỏi: “Em mơ thấy chúng ta chia tay? Mà còn là do anh đề nghị? Tại sao? Lý do có thỏa đáng không?”

Anh hào hứng như thế làm gì? Còn về tại sao à?

Hừm…

Giấc mơ này có phần rõ ràng, rõ tới mức Hy Quang cũng thấy hơi ngại ngùng. Thật kỳ lạ, đã kết hôn mấy năm rồi mà lại mơ thấy những chuyện cũ hồi học đại học, nên kiểu gì cũng không nói được.

Nhưng lúc này quan trọng là phải bá đạo, Hy Quang tức tối nói: “Dù lý do của anh thỏa đáng thì có thể chia tay được hả?”

“Em nói đúng.” Trong sự vô lý của vợ lại nghe qua rất có lý, Lâm Tự Sâm thuần thục tán dương vợ mình thì phân tích đâu ra đó rất học thuật, “Em nói là chia tay chứ không phải ly hôn, vậy thời gian trong mơ là lúc trước khi chúng ta kết hôn?”

Nhiếp Hy Quang: “…”

Không thể bị anh tiếp tục phân tích nữa, Hy Quang thông minh nhảy qua phần này, dẫn dắt anh quan tâm đến cái khác: “Đây là mơ, làm sao có lý do chia tay được, chỉ có tình tiết anh gây chuyện vô cớ thôi.”

Lâm Tự Sâm quả nhiên bị di dời sự chú ý: “Anh gây sự thế nào, nói anh nghe thử.”

“Trong mơ em đi tham gia một buổi đấu giá từ thiện, anh cũng đi, sau đó anh cứ phớt lờ em đủ mọi kiểu.” Hy Quang miêu tả đại khái tình hình lúc đó, còn nhấn mạnh thêm dầu thêm muối vào hành vi “tàn ác” của anh, “Sau đó đến phần đấu giá, anh ngồi phía trước em, rất không có công đức mà luôn trò chuyện với cô Ngô ngồi cạnh, nhiễu dân cực kỳ. Quá đáng nhất là, em thích một viên Dạ Minh Châu, muốn đấu giá nó, anh lại đập cả triệu tệ vào cướp nó khỏi tay em.”

“Chắc là anh đã… tặng nó cho em?”

“Đúng, tặng cho em.” Hy Quang nghiến răng, “Tặng em một chiếc hộp, còn viên minh châu thì giữ lại!”

“Ồ.” Lâm Tự Sâm suy ngẫm, “Trong mơ người anh em kia… cũng có chút thủ đoạn, chia tay rồi còn làm vậy, mục đích của anh ta…”

“Anh.”

“Sao?”

“Anh.” Hy Quang nhấn mạnh.

“…” Lâm Tự Sâm thuần thục đổ lỗi vào người, “Mục đích của anh đa phần là lùi một bước để tiến hai bước.”

“Nói thế thì mục đích cuối cùng của anh vẫn là có được Nhiếp tiểu thư của chúng ta, vậy Hy Quang, anh trong mơ tại sao lại đề nghị chia tay?”

Nhiếp Hy Quang: “…”

Không phải chứ, sao anh lại vòng về rồi.

Nhưng nhớ lại Lâm Tự Sâm lý trí đến mức hơi lạnh lùng tàn nhẫn trong mơ, trong lòng cô cũng bắt đầu thấy tò mò.

Cô lặng lẽ nằm xuống giường, tiện tay kéo Lâm Tự Sâm lại, dựa vào anh mà hỏi: “Tự Sâm, nếu như, rất lâu rất lâu trước đây, chính là lúc chúng ta mới bắt đầu yêu nhau, em có chút không kiên định, hơi do dự, thì anh sẽ làm thế nào?”

Lâm Tự Sâm bỗng hiểu ra, hơi ngạc nhiên nhưng lại mỉm cười, nói một cách chắc nịch: “Em chưa từng như vậy.”

“Chắc chắn vậy sao?” Hy Quang có phần không phục.

“Anh có khả năng phán đoán cơ bản.” Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt đôi mắt sáng rỡ của cô.

Đôi mắt này khi nhìn anh lúc nào cũng lấp lánh, tỏa sáng niềm vui rạng rỡ. Làm sao anh có thể nghi ngờ, không chắc chắn được?

“Nhưng nếu như có thì sao?”

“Nếu như…” Lâm Tự Sâm thở dài, xem ra không có được đáp án thì cô sẽ không chịu ngủ.

Anh bất lực ôm cô, suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Bạn gái anh là một cô gái chân thành lương thiện lại thông minh, mềm yếu, đối với một cô gái như vậy, anh nghĩ không thích hợp dùng bất cứ mánh khóe nào. Nếu cô ấy nhất thời không thích anh đủ thì anh cũng sẽ quang minh chính đại giành lấy cô ấy, chứ không phải hành hạ.”

“Hơn nữa, làm sao anh dám mạo hiểm đánh cược tất cả.”

Ánh mắt Nhiếp Hy Quang lấp lánh nhìn anh. Cô không nói với anh là, tuy sau khi tỉnh dậy cô luôn tỏ ra hoạt bát ầm ĩ, nhưng cảm giác bức bối khó thở trong mơ dường như đã bị cô mang vào cả hiện thực, cứ xoay vòng trong tim cô mãi không xua tan được.

Cho đến lúc này.

Chút bóng đen cuối cùng trong lòng cuối cùng đã bay biến hoàn toàn, cảm giác ấm áp lại chiếm lấy từng góc nhỏ trong cơ thể cô.

Cô áp sát lại hôn lên môi anh, thỏa mãn tuyên bố: “Ngủ thôi.”

Lâm Tự Sâm: “…”

Anh lặng lẽ đưa tay tắt đèn.

Thế nhưng chỉ yên lặng được một phút, cô lại kéo tay áo anh.

“Tự Sâm.”

“Hử?”

“Giấc mơ này tuy rối loạn nhưng có một việc vẫn rất tốt.”

“Sao?”

“Anh thấy đó, tuy trong mơ chúng ta tạm thời chia tay, nhưng cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ ở bên nhau, đúng không?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì em sẽ có viên Dạ Minh Châu và chiếc hộp xinh đẹp kia rồi! Anh đấu giá được, sau cùng vẫn là của em đó thôi? Viên ngọc và chiếc hộp đều rất đẹp đó, tiếc rằng chỉ là mơ!”

Hy Quang bắt đầu thấy thật lòng hối hận.

Một lát sau cô lại nảy sinh câu hỏi mới, “Dạ Minh Châu có phải là đá huỳnh quang? Liệu có bức xạ không, giá cả hình như cũng hơi đắt? Nhưng đấu giá từ thiện thì không sao…”

Lâm Tự Sâm: “… Thôi, em đừng ngủ nữa.”

Cánh tay dài vươn ra, một tay bế bổng cô lên người anh, Hy Quang kinh hãi kêu lên một tiếng, trong tích tắc sau thì vụt im bặt.

Nhân lúc bị ai đó giữ chặt để hôn, Hy Quang cố gắng tranh thủ chút không gian để kêu oan, “Khoan đã lý do của anh… em chỉ nói mấy câu thôi mà. Quota tối nay xài hết rồi!”

Cô thở hổn hển.

Lâm Tự Sâm trở người đè cô xuống dưới, nghiêm túc trả lời: “Nhiễu dân.”

Nhiếp Hy Quang: “…”

Ai quấy rối ai!

Nhiếp Hy Quang sức cùng lực kiệt, cuối cùng lại ngủ thiếp đi. Trong bóng đêm, Lâm Tự Sâm nhìn cô chăm chú, mãi cũng không ngủ. Ban nãy anh không nói với cô rằng thực ra mấy năm trước, anh đã từng nghe từ ông ngoại về buổi đấu giá từ thiện này.

Sao Hy Quang lại mơ thấy nó?

Có lẽ cô từng nghe mẹ nói qua?

Giấc mơ này quả có điều kỳ lạ, Lâm Tự Sâm trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ không nghiên cứu nữa.

Dù sao cũng chẳng quan trọng.

Quan trọng là, lúc này đây, viên minh châu phát sáng kia đang bầu bạn cùng anh, đang ở trong vòng tay anh.

—- HẾT —- 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.