Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 49



Ngoài màn hình, Túc Khê cũng không biết rõ tâm trạng của cậu nhóc trong game có bao nhiêu phức tạp và hỗn loạn, nhưng nàng ở chỗ này nhìn vào, chỉ thấy cậu nhóc ở trong bếp bị dọa ngây người.

Sau khi đi ra ngoài, lại bị sự thay đổi của rừng trúc và chuồng gà làm kinh ngạc sững sờ!

Sau khi trở vào nhà, lại bị áo bào da thú đã được may lại làm khϊế͙p͙ sợ thêm lần nữa------!

Lúc hắn kinh ngạc đến ngây người, toàn bộ hình ảnh đều dừng lại, bóng người nhỏ bé siết chặt nắm đấm không nhúc nhích! Không biết phải làm sao!

Túc Khê: Ha ha ha ha ha, đáng yêu chết mất.

Sau đó, Túc Khê thấy cậu nhóc ngồi bên cạnh bàn, lần này tuy vẫn cảnh giác dùng kim châm bằng bạc thăm dò là có độc hay không, nhưng không giống với món thịt lần trước, lần này, cuối cùng hắn cũng đã ăn rồi.

Chỉ thây trêи màn hình có một cậu nhóc nhỏ bé cầm một cái bát to bằng đầu của hắn, xì xụp húp mì, khuôn mặt bánh bao phình to căng tròn.

Ăn rất ngon!

Trong lòng của Túc Khê gào thét--- Chế tác nhân vật của game này cũng rất dễ thương!

Lúc này bên ngoài căn nhà gió tuyết ngập trời, bên trong căn nhà là màu vàng của chiếc đèn lồng hình con thỏ, cửa vẫn chưa đóng, một người nhỏ bé một thân một mình ngồi bên cái bàn, cầm bát mì trường thọ ăn. Túc Khê ở bên ngoài màn hình ngẩng mặt lên, cũng yên tĩnh ngắm nhìn, chịu không nổi bèn chụp ảnh màn hình lại.

Trong lòng nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác rất thỏa mãn.

Cái loại cảm giác thỏa mãn cũng không phải là bắt nguồn từ việc nhìn cậu nhóc từ lúc bắt đầu bị đám người hầu bắt nạt, đến bây giờ cuối cùng cũng đã có một cái viện của riêng mình, và có được cảm giác ăn no mặc ấm----------



Đương nhiên, cái loại cảm giác từ không có gì đến có tất cả như bây giờ cũng khiến cho Túc Khê rất thỏa mãn.

Nhưng càng khiến nàng mê muội hơn là, tận mắt nhìn thấy cậu nhóc từ lúc bắt đầu giống như một con nhím rất cảnh giác, toàn thân đều là gai nhọn, đến bây giờ cuối cùng cũng đã tự hắn mở lòng ra một chút, nảy sinh một chút tin tưởng vào bản thân mình.

.........

Điều này làm cho chóp mũi nàng cay cay.

Đương nhiên, con nhím này vẫn lo lắng rất nhiều, phòng bị rất nhiều, cái bụng mềm mại bỗng chốc réo lên, nhưng Túc Khê không vội, thời gian còn dài, trò chơi này nàng vẫn có thể tiếp tục chơi!

.......Nàng cảm thấy, vì cậu nhóc trong game độc nhất vô nhị này, nàng đã nghiện trò chơi này rồi.

......

Lục Hoán ăn xong mì trường thọ, lại đi kiểm tra chuồng gà đã được cải tạo, không thể không nói, sau khi được người đó âm thầm cải tạo, chuồng gà quả thật ấm áp hơn rất nhiều, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những con gà đã hoạt bát hơn rất nhiều.

Mà Lục Hoán thì lại quay trở về phòng, âm thầm ghi nhớ ngày này---

Hắn luôn cảm thấy, thời gian người đó xuất hiện dường như có thể tìm ra được, mỗi lần hình như đều cách nhau hai ngày một đêm mới xuất hiện một lần, hơn nữa mỗi lần xuất hiện, đều là lúc mình ngủ thϊế͙p͙ đi, hoặc lúc đi ra ngoài.

Nói cách khác, đối phương hình như cũng không muốn gặp mặt mình?

Lục Hoán nhìn chằm chằm vào bát mì đã được húp sạch, tự hắn đem vào phòng, đặt cạnh đầu gường--- Hắn biết mình như vậy thực sự quá bị động rồi.

Đối phương xuất hiện rất tùy ý, nhưng hắn lại không biết gì về đối phương cả.



Không biết thân phận của đối phương, thậm chí đến cả thời gian xuất hiện của đối phương cũng không thể xác định rõ ràng, càng không thể nào hiểu được đối phương làm thế nào không để lại vết tích gì, tự do di chuyển trong Phủ Ninh Vương.

Đối phương thật sự là rất thần bí.

Nhưng bất kể như thế nào, nhất định cũng phải tìm được cách, tìm ra người đó là ai. Không chỉ là vì không biết thân phận và mục đích của đối phương, cái loại cảm giác bị động này làm cho trong lòng Lục Hoán nảy sinh lo lắng.

Càng bởi vì, đêm đó, hắn có được một bát mì trường thọ mà cả đời này khó quên từ đối phương.

Trong cuộc đời trống rỗng của hắn, lần đầu tiên được ai đó tặng quà.

Hắn muốn biết người đó là ai, muốn gặp người đó, cho dù người đó có mục đích gì, thân phận ra sao. Nếu là lợi dụng và đùa bỡn mình, mình sẽ....

Đuôi lông mày của Lục Hoán nhẹ nhàng cong lên.

Hắn bỗng nhiên vươn mình xuống gường, mặc quần áօ ɭót phong phanh đi tới bên cạnh cái bàn, bày giấy và bút mực ra, viết mấy chữ lên giấy:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Rốt cuộc là ai, bỗng nhiên xông vào cuộc đời giống như ao tù nước đọng của hắn.

Viết xong, hắn thổi khô chữ viết, dùng nghiên mực đè lên, tránh cho gió thổi bay.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào màn đêm và tuyết lớn không bờ bến bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã nhìn không rõ dưới ánh nến. Hắn không biết, lúc người đó trở lại, liệu có gặp hắn hay không, liệu có trả lời hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.