*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Thương khẽ gật đầu, sau khi tạm biệt Thiên Sơn Tuyết thì anh rời khỏi khách sạn Cửu Phong.
Lúc đi ra, còn có mấy người thiên tài khách sáo chào hỏi Tô Thương, vô cùng kính sợ Tô Thương.
Advertisement
"Không hổ là truyền nhân của nhà họ Tô ở Côn Luân, tuấn tú lịch sự mà."
"Tôi nghe nói, lúc nãy Tô thiếu gia đã ngủ với Lan Diệu Y của Xuân Quang Lâu, còn kêu thuộc hạ dạy dỗ phật tử Vô Cơ và Tây Môn Long Ngâm, vô cùng kiêu ngạo!"
Advertisement
"Hơn hai mươi năm trước, Tô Thần Binh của nhà họ Tô ở Côn Luân cũng mang theo một trụ cột của nhà họ Tô tham gia đại hội võ thuật, cảnh giới vô cùng cao, không có một thế thực nào dám làm đối thủ của họ, không ngờ hôm nay, Tô Thương lại đi theo con đường cũ của Tô Thần Binh."
"Mặc dù tôi không có mặt ở đó, nhưng nghe người ta nói, vệ sĩ của Tô thiếu gia là một cô gái, hơn nữa dường như đã đạt tới cảnh giới võ thần lục địa!"
"Một cô gái? Đừng đùa chứ, người đó thực lực mạnh như vậy, ắt hẳn cũng phải là một lão quái vật sống hơn ba trăm tuổi rồi, có lẽ chỉ là nhìn hơi trẻ mà thôi."
"Được rồi, đừng bàn tán nữa, minh chủ lúc trước từng nói, trước khi Tô thiếu gia bộc lộ ra thân phận thì Cửu Phong chúng ta cũng phải giữ bí mật, không thể để lộ ra thân phận của anh ấy."
...
Giờ này phút này.
Ở bên ngoài Võ Đang Cổ Trấn, ở nơi dừng chân của gia tộc Tây Môn.
Tây Môn Long Ngâm đã quay trở lại phòng của mình, đang ngồi khoanh chân ở trên giường, mặt âm tình bất định.
Nhưng mà, đáng nhắc tới là, biểu cảm của anh ta bây giờ, cũng không phải là đang quá tức giận.
"Tô Thương!"
"Người này, lai lịch ắt hẳn không tầm thường, tuyệt đối không phải đến từ một gia tộc nhỏ!"
Tây Môn Long Ngâm suy tư một lúc, liền dặn dò nói: "Long Tam, điều tra thân phận của Tô Thương xem, tôi muốn biết rốt cuộc anh ta có thân phận gì!"
"Vâng!"
Người bên cạnh vừa xuất hiện liền lập tức chắp tay lại đáp ứng, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình thủy tinh, cung kính nói: "Đại thiếu gia, đây là đan dược do nhị thiếu gia gửi tới."
"Ừm."
"Tôi biết rồi, nếu nó đã cho anh rồi thì anh cứ giữ lấy, đồ đã đưa tới tận cửa, không dùng thì cũng phí."
Tây Môn Long Ngâm nhìn thấy như vậy, liền nở một nụ cười nham hiểm, ý tứ thâm sâu cười nói: "Lão nhị à lão nhị, mua chuộc thuộc hạ của tôi, cậu còn quá non đấy."