Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1094



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù là thực lực của đối phương rất mạnh, vượt xa anh, và Tô Thương cũng không có cách gì xác định được cảnh giới của đối phương, nhưng anh cũng vẫn có thể cảm nhận được sự chuyển động sức mạnh trên người đối phương.  

Nhưng tên Tây Môn Phong Vân này lại là một ngoại lệ.  

Advertisement

"Cậu chủ, đừng xem nữa, ông ta là người tu chân." Lúc này, A Ly đang đứng bên cạnh Tô Thương, dùng linh hồn để truyền âm.  

"Người tu chân sao?"  

Advertisement

Tô Thương cau mày, âm thầm dò hỏi: "Ông ta đạt được cảnh giới gì rồi?"  

"Trúc Cơ đỉnh phong."  

A Ly thành thực trả lời, trong giọng nói tràn đầy khinh thường: "Cậu chủ, không cần phải lo lắng."  

"Cũng chỉ là một tên trúc cơ đỉnh phong nhỏ nhoi thôi, chưa đủ để sợ, tôi có thể dễ dàng cân được ông ta."  

"Ha ha, A Ly, cô rất tự tin sao?" Tô Thương cười nói.  

"Ừm."  

A Ly truyền âm nói: "Tôi vừa vào trúc cơ, thì đã là đỉnh phong, ông ta là tu sĩ loài người, còn tôi là Cửu Vĩ Hồ, ông ta vốn dĩ không phải là đối thủ của tôi."  

"Lại thêm, công pháp ông ta tu luyện vô cùng rác rưởi, lại không có thuật pháp bên mình, nếu như tôi đấu với ông ta, trong vòng ba hiệp là đã có thể giết chết ông ta rồi."  

Ánh mắt A Ly lóe lên tia sát ý, lạnh giọng nói: "Cậu chủ, chuyện nhà cậu, tôi có nghe nói, có cần bây giờ tôi giết ông ta không?"  

"Không cần thiết, tôi muốn tự mình giết ông ta."  

Tô Thương lắc đầu, sau đó nói: "Còn nữa, tôi nghe nói sau đại hội võ thuật, thì cục diện của của giới luyện võ sẽ có sự thay đổi, tôi muốn xem thiên cơ mà lão môn chủ bói ra, có thành hiện thực hay không, giới luyện võ sẽ xảy ra chuyển biến gì."  

"A Ly, trước lúc đó, đừng có mà tự tiện hành động." Tô Thương căn dặn nói.  

"Vâng." A Ly cung kính gật đầu.  

Bùng!  

Bùng!  

Bùng!  

Ngay khi hai người đang dùng linh hồn để nói chuyện với nhau thì ở giữa lôi đài bỗng phát ra ba tiếng bùng đinh tai.  

Tô Thương dời mắt nhìn sang thì kết quả là nhìn thấy Trương Mộ Cổ đang đánh chiếc trống da thú to của mình.  

Anh ấy vác cái trống ở trên vai, tay phải thì dùng sức đánh vào mặt trống.  

Trong chốc lát, liền có một luồng uy thế khủng bố theo tiếng trống vang lên theo hình gợn sóng đẩy ra bốn phía.  

Những người dự thi đang ở trên lôi đài không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị uy thế của chiếc trống da thú đó phát ra, làm ngã la liệt xuống đất, mất đi năng lực chiến đấu tiếp.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.