Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1105



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Từ trước tới nay, chị tôi không tranh giành quyền lực, trong trường học cũng không đắc tội với ai, hơn nữa chị ấy còn là thiên tông đỉnh phong, cho dù bị thương trên người, cũng có thể đối phó được với người bình thường.”   

Giongj Trương Mộ Cổ lạnh lùng nói: “Tổng kết lại những điều trên, chắc chắn là Tây Môn Hổ Tiếu, đã đưa chị tôi đi, rồi giam giữ chị ấy, đã hai năm trôi qua, chị tôi chắc chắn đã chết trong tay Tây Môn Hổ Tiếu mất rồi!”   

Advertisement

“Đáng chết!”  

Advertisement

Vương Phú Quý nghe được chuyện này, cũng cảm động lây, nghiến răng nói: “Tên chó má Tây Môn Hổ Tiếu gì đó, không bằng súc sinh mà!”   

“Đúng là đáng ghét!”   

Trong lòng Tô Thương, lại càng căm ghét gia tộc Tây Môn, bèn hỏi: “ trong lòng, càng thêm chán ghét Tây Môn gia tộc ngắm, sau đó hỏi: “Anh Trương Mộ Cổ, chuyện xảy ra lớn như vậy, thế lực nhà họ Trương anh cũng không phải yếu, vậy mà không tìm được tiếng nói chung với gia tộc Tây Môn sao?”   

“Đi rồi!”  

“Ông nội tôi đích thân đến núi Côn Luân, chất vấn Tây Môn Hổ Tiếu ngay trước mặt Tây Môn Phong Vân, nhưng Tây Tây Môn Hổ Tiếu lại không chịu thừa nhận!”  

Trương Mộ Cổ tức giận nói: “Nhà họ Trương chúng tôi đoán, chị tôi bị Tây Môn Hổ Tiếu đưa đi rồi bị giam giữ, nhưng không có chứng cứ trong tay, cho nên chỉ có thể coi như không có gì.”   

“Tuy nhà họ Trương và gia tộc Tây Môn quyền lực ngang nhau, cũng có sự ủng hộ từ những nhà có gia thế khủng, nhưng vài chục năm gần đây gia tộc Tây Môn phát triển quá là nhanh, và cao thủ cũng có rất nhiều, không thể vạch mặt được, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”   

“Không có cách nào khác, ông nội tôi đành phải trở về Phượng Dương, mặc dù không tìm thấy thi thể, nhưng chắc là chị tôi cũng không còn sống đâu, cho dù lúc đó Tây Môn Hổ Tiếu không giết chị tôi, sau chuyện đó xảy ra cũng sẽ giết người diệt khẩu, tránh để lại tiếng xấu.”   

Trong mắt Trương Mộ Cổ hiện lên vẻ ác độc, trầm giọng nói: “Tôi không có mẹ, từ nhỏ đã lớn lên với chị, tình cảm của tôi đối với chị ấy, không ai có thể sánh bằng.”   

“Thù này, tôi nhất định phải báo, tôi biết Tây Môn Hổ Tiếu sẽ tham gia đại hội võ thuật trăm phái.”   

Giọng Trương Mộ Cổ thanh lạnh lùng nói: “Cho nên tôi liền bế quan không lộ diện, tu luyện khổ cực, chính là muốn bước lên lôi đài, quang minh gi ết chết Tây Môn Hổ Tiếu, trước mặt mọi người trong thiên hạ, để báo thù cho chị gái tôi.”    

“Được!”  

Đúng lúc này, Thạch Cửu Thiên từ đằng xa đi tới, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng nhìn về phía Trương Mộ Cổ, khen ngợi: “Người anh em, báo thù cho chị gái, cậu xứng đáng được quý trọng đấy!”    

“Thạch thiếu gia.” Trương Mộ Cổ quen biết Thạch Cửu Thiên, liền khách sáo chào hỏi.  

“Ừm.”  

Thạch Cửu Thiên gật đầu, tức giận nói: “Tên Tây Môn Hổ Tiếu này, không bằng heo bằng chó, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thấy tôi cùng một bảng đua với cậu ta, nên tối qua cậu ta còn cử người đến giết tôi đấy.”   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.