"Nghe nói nước Hoa có thập đại cổ tộc, không chiếm các ngọn núi nổi tiếng, không vơ vét của cải, cũng không màng hư danh, thường ẩn náu ở giữa những vùng sơn nước, không màng thế sự, những cổ tộc đó vô cùng mạnh, ngay cả vùng đất tế trời, vùng đất giữa biển và núi, hay vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, cũng không có cách gì chống lại được."
"Tôi cũng nghe nói tới, nhưng người của thập đại cổ tộc, mấy trăm năm rồi cũng không lộ diện, tôi cứ tưởng chỉ là một truyền thuyết thôi chứ, bây giờ xem ra là thật rồi, Tô Thương chắc là đến từ cổ tộc rồi!"
Advertisement
...
Đám người nhìn thấy Tô Thương ra tay, lập tức nhao nhao lên bình luận.
Advertisement
Những người tham gia thi đấu ở trên lôi đài thì sắc mặt vô cùng khó coi, biểu cảm có chút phức tạp, không biết có nên ra tay với Tô Thương hay không.
Triệu Chỉ Nhược ra đòn không thành công, lại nhấc kiếm Hà Hoa lên, xông tới lần nữa.
Tô Thương cũng không đánh trả lại, chỉ dùng Chỉ Xích Thiên Nhai để tránh né.
Những người tham gia thi đấu khác ở nơi đó cũng bắt đầu giao chiến rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai dám ra tay với Tô Thương.
Cứ như vậy, mười mấy phút đã trôi qua, trận đấu ở trên lôi đài vẫn đang tiếp tục.
Nhưng mà ở bảng đua thứ 6 này đã có hơn phân nửa những người tham gia thi đấu bị đánh rơi xuống lôi đài rồi, còn lại khoảng năm, sáu người, có một người là thần tông sơ kỳ, số còn lại đều là thiên tông đỉnh phong.
Không thể không nói.
Trong số những người này, thực lực biểu hiện ra ngoài mạnh nhất chính là Triệu Chỉ Nhược, cô ấy đã là thần tông trung kỳ rồi.
Lại thêm trong tay cô ấy có trấn bảo của núi Nga My là kiếm Hà Hoa, một tay kiếm pháp xuất thần nhập quỷ.
Mà Tô Thương, cũng chưa chân chính ra tay, chỉ thả người tránh né, cho nên Triệu Chỉ Nhược đương nhiên trở thành đối thủ mạnh nhất trong mắt những người thi đấu còn lại kia.
"Mọi người, đánh đến bước này rồi, mấy tên tạp nham đã bị chúng ta giải quyết, có thể thương lượng một chút về cuộc so tài tiếp theo không."
"Triệu Chỉ Nhược của núi Nga My, kiếm pháp hơn người, thần tông trung kỳ, loại thực lực này thậm chí có thể xưng thiên tài đỉnh phong, có cô ta ở đây, chúng ta ai cũng đừng mơ sẽ tấn cấp được."
"Tô Thương cũng không phải là tay đơn giản, anh ta vậy mà có thể giằng co với Triệu Chỉ Nhược lâu như vậy, khẳng định cũng rất mạnh."
"Nhắc đến Tô Thương, nhìn dáng vẻ bất cần đời của anh ta, chắc không phải chỉ tu luyện thân pháp không thôi chỉ?"
"Có khả năng này lắm, nếu không thì anh ta sớm đã đè bẹp Triệu Chỉ Nhược rồi, đã vậy còn có thể thuận tiện trêu đùa Triệu Chỉ Nhược nữa."
"Vậy chúng ta đánh bại Triệu Chỉ Nhược trước, sau đó lại xử lý Tô Thương, thế nào?"
Có người nêu lên ý kiến như vậy, tiếp theo đó, những người còn lại, toàn bộ đều nhìn Triệu Chỉ Nhược với vẻ mặt ác ý.
"Tô đại thiếu gia, Triệu Chỉ Nhược ức hiếp người quá đáng, chúng tôi đến giúp anh một tay đây."
Trông đó có một cô gái cầm trong tay một cái gậy dài màu đỏ, đầu tiên là ra tay, cây gậy dài từ trên trời rơi xuống, tản ra uy thế vô cùng khủng khiếp.
Những người khác thì theo sát phía sau, cùng xuất ra tuyệt chiêu của mình, không hề để cho Triệu Chỉ Nhược có cơ hội phản ứng nào.
Triệu Chỉ Nhược vẫn mãi lo đánh Tô Thương, cô ấy đang thẹn quá hóa giận, do đó cô ấy đang tập trung toàn bộ tinh thần muốn thăm dò quy luật thân pháp của Tô Thương, cho nên không hề chú ý tới mình đã trở thành mục tiêu tấn công.
Đợi sau khi cô ấy phản ứng lại thì đòn tấn công của mấy người kia đã tiến sát lại gần rồi.