Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 114: Bạn Thân





Nhớ lại buổi nhậu ngày hôm nay, Lý Thuần Phong vô cùng chán nản.

Ông ta đương nhiên không phải là ngốc, tỉnh rượu một cái liền kịp phản ứng lại ngay, chuyện này rõ ràng là đã được tính toán từ trước rồi.

Cha con Tô Thần Binh quá ghê tởm, vậy mà lại dùng rượu Quốc Diều làm mồi nhử, dẫn đến việc mình cũng bị mắc câu.

Sau đó, đương nhiên phản ứng đầu tiên của Lý Thuần Phong là chối bay chối biến, thể hiện bản thân mình không hề nói những lời kia, nhưng nhà họ Tô đã ghi âm những lời nói khi say của ông ta lại rồi, thật là hèn hạ mà.

Vốn dĩ, việc dạy Tô Thương học võ, tuy Lý Thuần Phong có chút không muốn, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được.

Nhưng thông thần đan là báu vật của nhà họ Lý, được lưu truyền hơn hai trăm năm rồi, chắc chắn Lý Thuần Phong sẽ không nỡ để tên phế vật Tô Thương này dùng.

Cho nên, ngay từ đầu ngoài mặt ông giả vờ đồng ý với cha con Tô Kiền Khôn, nhưng còn trong lòng ông ta đã sớm có ý định khác rồi.

Dù sao Tô Thương cũng không quen hàng, khi cho nó ăn thông thần đan, thì kêu nó tránh xa cha con nhà họ Tô ra, lúc đó chỉ cần tùy tiện cho Tô Thương ăn một viên socola gì đó, chắc chắn Tô Thương cũng sẽ không nhận ra được.

Sau đó lại nói, Tô Thương vốn là đồ rác rưởi, cho dù có là thông thần đan thì cũng không thể cứu vớt được, cho nên để bảo vệ thông thần đan, thì mình cũng không ngại mang cái danh nuốt lời.

Nhưng bây giờ, Lý Thuần Phong biết được cháu gái của mình đêm khuya lén lút hẹn hò với Tô Thương, liền thay đổi ý nghĩ, ông ta quyết định vẫn là cải tạo Tô Thương vậy.


Bởi vì, ông ta quá yêu thương Lý Nguyệt, nên ông ta hy vọng Lý Nguyệt có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Cha, khi Lý Nguyệt ra đời, có một vị đạo sĩ đến nhà nói Lý Nguyệt nhà mình là hi vọng duy nhất để nhà họ Lý có thể bay lên trời cao, từ lúc đó, cha đã chăm sóc Lý Nguyệt một cách rất đặc biệt.


Lúc này, Lý Khuê Võ không nhịn được bèn nói: “Nhưng đây chỉ là lời nói vô căn cứ thôi, cha, chẳng lẽ cha lại tin lời của tên đạo sĩ đó, cho nên mới quan tâm chăm sóc Lý Nguyệt như vậy, vì để Lý Nguyệt hạnh phúc, mà không tiếc lấy thông thần đan ra để thay đổi nửa kia của Lý Nguyệt sao.


“Khuê Võ, nếu như con biết thân phận của vị đạo sĩ kia, thì sẽ không nói đó là những lời nói vô căn cứ đâu.


Lý Thuần Phong nói tiếp: "Tóm lại, quyết định của cha, sẽ không thay đổi, thông thần đan, trừ Tô Thương ra thì không thể là của ai khác cả.


“Nhưng cha, nếu cha cảm thấy Lý Nguyệt là nguồn hy vọng mãnh liệt của nhà họ Lý, tại sao không để Lý Nguyệt ăn thông thần đan ạ?” Lý Khuê Võ nghi ngờ nói: “Như vậy không phải là tốt hơn gấp trăm lần so với Tô Thương sao?”
“Nhiều năm trước, cha đã từng có ý nghĩ này, muốn dùng thông thần đan, giúp Lý Nguyệt đặt chân vào giới võ thuật.


Lý Thuần Phong lắc đầu, cười khổ nói: “Nhưng thông thần đan có dược tính rất mạnh, cơ thể Lý Nguyệt lại yếu, nếu như dùng nó, thì chỉ có mà thập tử nhất sinh mà thôi.


“Cha, càng nghĩ con càng thấy vị đạo sĩ kia không đáng tin, Lý Nguyệt chỉ là một người bình thường, sao có thể giúp nhà họ Lý phất lên được?” Lý Khuê Võ buồn bực nói.

“Thế thì con không hiểu rồi, con từng nghe nói một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên chưa, có thể Lý Nguyệt sẽ gả cho một người vô cùng mạnh, như thế, không phải là nhà họ Lý chúng ta đã trèo cao được rồi sao?”
Lý Thuần Phong nghiêm túc nói: “Nói không chừng, Tô Thương chính là cái tên vô cùng mạnh kia, nhưng bây giờ nó vẫn chưa được khai thông, còn thông đan dược, chính là chìa khóa mở ra con đường vô địch cho cậu ta.


“Cái này! ”
Lý Khuê Võ không nói gì nữa, nhưng trong lòng ông ta, vẫn rất xem thường Tô Thương như lúc trước, nhưng quyết định của cha, ông ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Thật ra.

Không chỉ có ông ta cấp nhận số phần, mà Lý Thuần Phong cũng chấp nhận số phận rồi.

Lý Thuần Phong đợi hai mươi năm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào để cháu gái của ông ta đặt chân vào giới võ thuật, đã thế còn chưa gặp được quý nhân, nên ông ta đã rất tuyệt vọng.

Dù sao bản thân ông ta cũng không có cháu trai, cũng không có cách nào nối dõi tông đường cho nhà họ Lý nữa, thông thần đan đã không còn có người thừa kế lại nữa rồi, đây là lúc nên lấy nó ra dùng rồi.


Nhắc tới cháu trai nối dõi, trong đầu Lý Thuần Phong trong đầu bỗng lóe ra một tia sáng, sau đó đứng bật dậy.

“Không được, thông thần đan không thể cho không Tô Thương được, ông đây sẽ đến nhà họ Tô tìm Tô Kiền Khôn bàn bạc, đợi sau khi Tô Thương và Lý Nguyệt sinh em bé rồi, thì bắt buộc phải mang họ Lý!”
“Đúng, cứ làm như vậy đi, nếu như thế thì cha sẽ có chắt trai rồi, ha ha ha!”
Lý Thuần Phong vô cùng phấn khích, vui mừng nói: “Sau này Tô Kiền Khôn đến thăm chắt trai, bắt buộc phải mang rượu Quốc Diều đến nhà họ Lý, nếu không thì đừng mơ mà gặp được chắt trai của cha!”
“Nhắc đến rượu Quốc Diều, loại rượu này đúng là thơm ngon thật, nhưng dư âm về sau cũng nặng ghê”
“Cha đường đường là một tông sư võ đạo, bình thường uống nhiều rượu, rất nhanh có thể tỉnh rượu rồi, nhưng hai lần này, lại thấy khó chịu một thời gian rất lâu, buổi sáng uống rượu, đến bây giờ vẫn khiến cha đau đầu chóng mặt.


Tuy khó chịu, nhưng Lý Thuần Phong vẫn không nhịn được mà vẫn muốn uống, ngay lập tức mang lên mấy món mồi nhắm, đi tìm Tô Kiền Khôn.

Đến nhà lần này, là ông ta đến tìm Tô Kiền Khôn bàn điều kiện, dù sao thì chuyện con cháu nối dõi là chuyện lớn, tất nhiên Tô Kiền Khôn sẽ rất không đồng ý, nên Lý Thuần Phong đã chuẩn bị xong những lời hay ho để thuyết phục rồi.

Tóm lại bất kể như thế nào, Tô Thương sẽ sinh con với Lý Nguyệt, đứa bé đó nhất định phải mang họ Lý mới được.

Nếu để cho Tô Thương biết, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên đấy.

M* ki*p, tôi đây còn chưa từng ngủ với Lý Nguyệt, thì các ông đã suy nghĩ đến vấn đề con cái mang họ của ai rồi?
!
Yến Tây Hồ.

Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Giang Bắc, nằm ở bên cạnh hồ nước có phong cảnh rất đẹp, từ khâu tuyển chọn đến trang trí, lại đến sắp xếp khung cảnh bên ngoài, đều là hạng nhất đó, không khí cảnh vật xung quanh vô cùng đẹp.

Lúc này.

Tô Thương và Lý Nguyệt, đã tới bên ngoài nhà hàng Yến Tây Hồ, vừa đỗ xe xong.

“Vợ à, bạn thân của em muốn bàn bạc với em chuyện gì vậy, có tiện tiết lộ một chút không?” Tô Thương tò mò hỏi.

“Là như vậy này.


Lý Nguyệt không hề giấu diếm, mà nói ra luôn: “Ông nội của bạn thân em, có một món đồ này, vô cùng quý báu, ông nội cậu ấy coi nó như mạng sống của mình vậy, bình thường cũng không cho bạn em xem.


“Bây giờ, bạn thân em có thích một chàng trai, chàng tai này rất muốn món đồ quý báu đó của ông nội cậu ấy, hôm nay anh ta muốn bảo bạn thân em, lấy trộm món đồ quý báu của ông nội cậu ấy cho anh ta.



Lý Nguyệt nói tiếp: “ Nhưng bạn em biết, nếu như bảo bối này không còn nữa, chắc chắn ông nội sẽ rất đau lòng.


“Một bên là ông nội, một bên là chàng trai mình thích, bạn thân em không biết nên lựa chọn ra sao, nên mới gọi điện thoại đến tìm em, muốn bàn bạc với em một lát.


Nói xong, Lý Nguyệt quấn quấn lấy sợi tóc trên trán, nhìn về phía Tô Thương, cười một tiếng: “Tô Thương, anh cảm thấy bạn thân em có nên lấy trộm món đồ của ông nội thay cho chàng trai kia không?”
“Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là không nên rồi!”
“Em cũng cảm thấy như vậy.


Lý Nguyệt gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Nhưng, Tô Thương, bây giờ bạn thân em và chàng trai kia đang ở cùng nhau, chút nữa anh đừng có nói lung tung, để đỡ xấu hổ nha.


“Ừ, anh biết rồi.

” Tô Thương mỉm cười đồng ý.

Chuyện này Tô Thương rất tò mò, Lý Nguyệt không phải chỉ có Giang Tuyết Nhi là bạn thân sao, còn được mình cho! khụ khụ.

Nhưng Giang Tuyết Nhi đã rời khỏi Giang Bắc từ lâu rồi mà, Lý Nguyệt cũng không thể đưa mình đến gặp Giang Tuyết Nhi.

Nói như vậy, vợ đã quen bạn thân mới sao?
Tô Thương rất tò mò, các tiểu thư nhà giàu ở Giang Bắc này, rốt cuộc là ai lại ngốc như thế chứ, đối mặt với vấn đề trên, thế mà lại còn do dự nữa chứ.

Nhưng, sau khi đến phòng riêng, Tô Thương sững người lại, sau đó miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Cô bạn thân này, rất quen nha!.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.