Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1167



Theo từng luồng linh khí tiến vào, thần sắc của Tô Du Du thay đổi rất nhanh.  

Nửa phút sau, Tô Thương dừng tay rồi nói: "Được, sức khỏe của Du Du đã tốt hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút là có thể tỉnh lại."  

Advertisement

"Thần!"  

"Thánh thủ thành phố đều đã hết cách, vậy mà Tô thiếu gia chỉ cần nửa phút, có thể chữa khỏi rồi sao!"  

"Đây là thủ đoạn gì vậy, quá thần kỳ!"  

Advertisement

"Không ngờ trình độ y thuật của Tô thiếu gia lại cường đại như thế, chẳng trách có thể trở thành điện chủ Dược Vương Điện."  

Những tiền bối của núi Cửu Phong ở tại chỗ đó vốn không hiểu rõ Tô Thương, ồn ào lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được mà khen Tô Thương.  

Tô Thương lại không để ý, mà nhíu mày nói:"Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, Du Du sao lại trèo lên lôi đài vậy, ai mà ra tay nặng thế chứ?"  

"Tô đại thiếu gia, anh xem cái video này đi, là biết." Lúc này, Vương Phú Qúy mở trong túi đồ ra, đưa điện thoại di động cho Tô Thương xem.  

Tô Thương nhận lấy điện thoại di động, nhìn từ đầu đến cuối một lượt, con mắt lập tức ẩm ướt.  

"Thì ra, đây chính là chuyện ngạc nhiên mà Du Du nói sao."  

"Cô bé muốn cho mình thấy dáng vẻ cô bé tham gia thi đấu trên lôi đài."  

"Tống Thanh Dương!"  

"Người này ra tay độc ác, sau khi ăn đan dược, rõ ràng có thể đánh Du Du xuống lôi đài, nhưng hết lần này đến lần khác lại..."  

Tô Thương nhìn thấy lúc sau, lập tức nhíu mày nói: "Không đúng, xem đến cuối video này, vết thương của Du Du cũng không nặng như vậy, Vương đại thiếu gia, video quay bị thiếu rồi hả?"  

"Tôi..."  

Vương Phú Quý đột nhiên ấp úng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên không lừa được Tô đại thiếu gia."  

"Có điều không phải quay thiếu, là Du Du không muốn nhìn thấy hình ảnh cô bé bị đánh, sợ anh khổ tâm, nên trước khi hôn mê cố ý dặn tôi cắt bỏ khúc sau của video rồi." Vương Phú Quý nói thêm.  

"Sợ tôi khổ tâm?"  

Trong lòng Tô Thương, đột nhiên như có kim châm, sau đó dò hỏi: "Vương đại thiếu gia, có video ban đầu không, tôi muốn xem!"  

"Có thì có, có điều..."  

Vương Phú Quý cực kỳ khó xử, không biết có nên cho Tô Thương xem hay không, thế là nhìn thoáng qua Thiên Sơn Tuyết bên cạnh.  

"Đưa cho anh ấy xem đi." Thiên Sơn Tuyết gật đầu nói.  

"Được."  

Vương Phú Quý thấy Thiên Sơn Tuyết đồng ý, liền đi đến chỗ Tô Thương làm vài thao tác trên điện thoại của mình.  

Rất nhanh, video lần nữa lại phát ra, chỉ có điều độ dài đã tăng lên.  

"Tôi không đầu hàng, cha tôi là Tô Thương, tôi không thể để cho cha mất mặt được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.