"Cha tôi vẫn chưa xuất hiện, tôi muốn cho ông ấy một bất ngờ, tôi muốn để cha thấy dáng vẻ thi đấu của tôi."
"Cha nói, sẽ rất nhanh trở về thôi, tôi muốn chờ ông ấy."
Advertisement
"Chú Phú Quý...khụ...cha cháu đến rồi sao?"
"Phiền chú Phú Quý, cắt chỗ cháu đánh bị thương đi, cháu không muốn để cha nhìn thấy, như thế cha sẽ, cha sẽ..."
Chưa nói xong, Tô Du Du đã hôn mê rồi.
Advertisement
Sau cùng đoạn video này, không có hình ảnh, bởi vì lúc ấy Vương Phú Quý đang ôm Tô Du Du, không quay nữa, nhưng âm thanh lại được lưu vào.
"Du Du."
"Là do cha không tốt, cha không kịp đuổi tới, cha không bảo vệ tốt cho con."
Trái tim Tô Thương như tan nát, trong lòng cực kỳ tự trách, hai hàng nước mắt không kìm được mà tuôn ra.
Có điều, ngược lại, anh liền nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến toàn thân phát run, trong mắt hiện ra sát ý nồng nặc.
"Tống! Thanh! Dương!"
"Đồ chó đáng chết này, dám ra tay nặng với con gái tao như vậy, mày thật đáng chết, tao nhất định sẽ trả lại cho mày gấp trăm ngàn lần!"
"Còn núi Thanh Thành nữa!"
"Ha ha, năm đó tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân, thù này tao còn chưa báo, bây giờ vừa vặn rồi, báo thù cùng một lúc luôn, cái sơn môn này, không cần thiết tồn tại nữa!"
Tô Thương giận không kiềm được, hai mắt đều đã đỏ lên, sát ý ngập trời.
"Tô Thương, đừng hành động thiếu suy nghĩ, núi Thanh Thành có Võ thần lục địa, mà có chỗ dựa là gia tộc Tây Môn, bây giờ không thể làm loạn quá đáng, nếu không thì hậu quả khó mà lường được."
Thiên Sơn Tuyết khuyên: "Trước tiên anh đừng nên kích động, chờ ông nội em đuổi tới, rồi đi đến núi Thanh Thành tính sổ cũng không muộn mà!"
"Đúng vậy!"
Thạch Cửu Thiên cũng nói ra: "Em họ, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn."
"Không cần, chỉ là Võ thần lục địa thôi, có đáng gì chứ?" Tô Thương thản nhiên nói: "Nếu như ngay cả thù của con gái mà cũng không báo được, thì có tư cách gì mà làm cha của con bé chứ?"
"Có một số việc, có thể từ từ tính toán, chờ thời cơ chín muồi, nhưng có một số việc, chờ lâu quá một giây cũng chính là sự dày vò!"
"A Ly, đi theo tôi, hôm nay tôi phải giết Tống Thanh Dương, tiêu diệt người của núi Thanh Thành, không ai ngăn được tôi đâu!"
Vừa nói xong, Tô Thương mặt trầm như nước, thi triển Chỉ xích thiên nhai, cơ thể lập tức biến mất.
"Cô chủ, không cần phải lo lắng đâu, có tôi ở đây rồi, không ai làm tổn thương cậu chủ được, hơn nữa, cậu chủ bây giờ cũng khác lúc trước lắm rồi, ở Võ Đang này, anh ấy cũng là thần rồi."
A Ly trấn an Thiên Sơn Tuyết một chút, ngay sau đó liền đi theo bước chân của Tô Thương.
"Tô Thương..."
Thiên Sơn Tuyết lo lắng gọi một tiếng, khi thấy Tô Thương và A Ly đã đi xa, liền nghiêm túc nói: "Sơn chủ của Thanh Thành cũng ngồi ở vị trí trên cao tại đại hội võ thuật, chắc hẳn Tống Thanh Dương cũng ở đó quan sát cuộc chiến."
"Người đâu, triệu tập tất cả mọi người của núi Cửu Phong, lập tức tiến về ba lôi đài lớn, Tô Thương tuyệt đối không thể có gì bất trắc được!" Thiên Sơn Tuyết hạ lệnh.