Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1208



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Vương Dã mặc đạo bào, nhanh chân đi đến trước mặt Tô Thương, thản nhiên nói: "Vận khí của anh không tệ, nhưng rất đáng tiếc, ở trước mặt người có thực lực chân chính, thì vận khí sẽ không chịu nổi một đòn đâu."  

"Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào dám khiêu khích tôi, anh là người đầu tiên đó, còn muốn đem tôi giẫm ở dưới chân, không thể không nói, anh can đảm lắm!"  

Advertisement

"Nhưng tôi cũng đã để mắt tới anh, nếu như trong trận đấu 10 chọn 5 mà gặp được anh, thì tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc khiêu khích tôi!"  

Sau khi lưu lại một lời nói, Vương Dã liền dời ánh mắt, thả người nhảy lên ở giữa lôi đài, chuẩn bị nghênh chiến Sa Mã Sa Y.  

Advertisement

"Ha ha, Vương Dã đạo trưởng tức giận rồi. Nói khoác là nguy hiểm lắm đấy, phải cẩn thận trước khi ra vẻ ta đây chứ."  

"Vương Dã đạo trưởng tu luyện Kỳ Môn Chi Thuật, từ trước đến nay cứ như ngủ mãi không tỉnh, chưa bao giờ thấy hứng thú với chuyện gì cả, hiếm khi thấy anh ta có cảm xúc này."  

"Tô Thương thảm rồi, chắc sẽ bị Vương Dã đạo trưởng đánh chết mất thôi."  

…  

Sau khi mọi người nghe thấy lời của Vương Dã thì lập tức nghị luận ầm ĩ, ai nấy đều thương hại nhìn Tô Thương.  

Tô Thương lại mỉm cười nhún vai, không quan tâm đến lời uy hiếp của Vương Dã.  

Tiếp theo chính là trận đấu từ top 20 đến top 10.  

Ở vòng này, Tô Thương không phải thi đấu, cũng tiện cho anh nhân cơ hội để quan sát con át chủ bài của đám thiên tài kia.  

Trận đấu thứ nhất chính là Vương Dã của Võ Đang với Sa Mã Sa Y của núi Cống Dát.  

Lúc này.  

Sa Mã Sa Y đã xuất hiện trên lôi đài, đứng xa nhìn Vương Dã.  

Cô ta vẫn mặc một đồ trắng, tà váy tung bay trong gió.  

Sa Mã Sa Y không đeo khăn che mặt, mọi người đều thấy được một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng hấp dẫn.  

Đáng nhắc tới là sau khi Vương Dã nói lời tàn nhẫn với Tô Thương xong đã trở lại trạng thái lúc trước.  

Anh ta mặc đạo bào rộng rãi, vẻ mặt buồn ngủ, cái lưng hơi còng xuống trông không hề có tinh thần.  

Khi trọng tài cất tiếng, trận đấu chính thức bắt đầu.  

Vương Dã ngáp một cái, thúc giục: "Ra tay đi, tranh thủ thời gian đánh cho xong để tôi còn về ngủ bù."  

"Ha ha, Vương Dã đạo trưởng, có phải anh khinh thường người ta quá rồi không?" Sa Mã Sa Y nhẹ nhàng cười nói.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.