Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1227



Tây Môn Phong Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, không tiếp tục nói đề tài này nữa, mà nhìn thoáng qua Đỗ Khôn đang ngồi bên cạnh, trên mặt nở nụ cười dò hỏi: "Ông chủ Đỗ, lâu như vậy rồi, vết thương của ông đã khỏi hẳn chưa?"  

"Nhờ phúc của nhà Tây Môn các ông, tôi sớm đã khỏi rồi!" Đỗ Khôn lạnh lùng trả lời, đối với Tây Môn Phong Vân tràn đầy thù địch.  

Advertisement

Năm đó Tây Môn Phong Vân muốn hợp nhất nhà họ Đỗ, nhưng bị Đỗ Khôn từ chối, kết quả ông ta lại lấy lí do nóng vội, mà đánh Đỗ Khôn bị thương, chuyện này tất nhiên Đỗ Khôn không thể quên.  

Tây Môn Phong Vân thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó liền nhìn đi nơi khác.  

Advertisement

Trên lôi đài, cuộc thi đã bắt đầu.  

Đỗ Phi Dương ngay tại chỗ liền mời hai vị tổ tiên, toàn thân sương mù màu đen dày đặc, cực kỳ hung dữ, khí tức tăng lên gấp mấy lần.  

Mà thiếu gia Mặc Đao, cũng điều động khói độc mà chính mình chăm chút bấy lâu nay, khí tức trên người khiến người sợ hãi.  

...  

Giờ này phút này.  

Võ Đang cổ trấn, quán rượu nhỏ ngoài năm mươi dặm.  

Lâm Uyên đã chạy đến, đang ngồi phía bàn rượu bên ngoài, tự rót tự uống.  

Tô Thương cũng đi cùng A Ly đến đó, đang chuẩn bị đi đến nói chuyện với Lâm Uyên.  

Đúng lúc này, một lão già cụt tay, cùng với lửa giận ngập trời, đột nhiên đứng trước mặt Lâm Uyên, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lão Độc Vật, tôi chờ ông ba mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội, hôm nay chính là ngày chết của ông!"  

Lâm Uyên ngơi trên ghế, nhìn thấy cơn giận dữ của Từ cư sĩ núi Phú Xuân, ông ta cũng không hề lộ ra vẻ khẩn trương, mà lại bình thản tự rót rượu cho mình.  

Sau đó.  

Lâm Uyên cầm đũa, gắp một miếng thịt bò, nhai nhai hai cái rồi uống cạn ly rượu.  

"Vùng núi tế trời Thạch Cửu Thiên, sau khi thi triển thần công Thái Sơn, mạnh mẽ ngoài dự tính của mình,thắng trận này thật mệt mỏi, bây giờ nhậu nhẹt thế này, dễ chịu quá đi."  

Lâu Uyên nhìn chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng thực tế đã sống mấy trăm tuổi rồi, khiến cho người khác có cảm giác như ông cụ non, phong cách lại không khác chút nào.  

Từ Ngọc Phong bên cạnh, nhìn thấy Lâm Uyên không sợ hãi mà bình tĩnh như vậy.  

Ông ta lo Lão Độc Vật ẩn giấu thủ đoạn, vì thế biểu lộ nghiêm trọng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên, cũng không tùy tiện ra tay.  

"Bạn nhỏ Tô Thương, chuyện giữa chúng ta, để chút nữa bàn sau nhé, cho tôi một chút thời gian xử lý việc riêng đã." Lâm Uyên đột nhiên khách khí, nhìn về Tô Thương khẽ cười nói.  

"Được."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó liền dẫn A Ly, nhanh chân đi đến hướng Lâm Uyên, ngồi bàn rượu bên cạnh, yên lặng theo dõi tình hình.  

Anh đã nhìn ra được, lão già cụt tay đột nhiên xuất hiện này, có thù với Lâm Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.