Thiên Sơn Tuyết trả lời lại, nói: "Anh ta hoàn toàn dựa vào may mắn, không gặp phải thiên tài đẳng cấp, mỗi một trận đều chém giết sau cùng, bản thân lại bị trọng thương, miễn cưỡng tấn cấp vào top 10."
"Cuộc thi ngày hôm qua em có xem, đối thủ của Quân Vô Ưu, đều là thiên tài không nổi tiếng, hai người đánh hơn một giờ, cuối cùng Quân Vô Ưu khó khăn mới thắng được."
Advertisement
Thiên Sơn Tuyết khẽ cười nói: "Anh có thể nhẹ nhõm gi ết chết Tống Thanh Dương, người này không đủ gây nguy hiểm."
"Cuộc tranh tài của 10 người tấn cấp mạnh nhất, hôm nay phải rút thăm trước mặt mọi người, để quyết định đối thủ của mình."
Advertisement
"Bên ngoài bây giờ đều đang đồn, nếu ai rút được Quân Vô ưu, nhất định tấn cấp vào 5 người mạnh nhất đó."
Thiên Sơn Tuyết cười nói: "Thời gian cũng sắp đến rồi, Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ đã ở lôi đài bên kia rồi, Tô Thương, đi thôi, qua hiện trường rút thăm, hi vọng anh có thể kéo được may mắn của ngày hôm qua, rút được Quân Vô Ưu."
"Ha ha, Tuyết Nhi, xin vía của em nha."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó liền cùng Thiên Sơn Tuyết rời khỏi khách sạn Cửu Phong...
Rất nhanh, Tô Thương cùng Thiên Sơn Tuyết đi đến hiện trường đại hội võ thuật trăm tông phái.
Còn về A Ly, thì biến mất, ẩn núp trong bóng tối để bảo vệ Tô Thương bất kỳ lúc nào cần.
Giờ phút này, xung quanh lôi đài người người nhốn nháo, rất rõ ràng, vòng đấu 10 chọn 5 thu hút rất nhiều người xem.
Vương Phú Quý cùng Trương Mộ Cổ, đứng ở trong đám người.
Trong đó, Vương Phú Quý liếc mắt liền thấy được Tô Thương, hấp tấp chạy đến chào hỏi.
"Cmn, Tô đại thiếu gia, cuối cùng anh cũng xuất hiện, hôm qua anh đi làm gì thế?"
Vương Phú Quý kích động nói: "Anh không biết đó thôi, ngày hôm qua tranh tài đặc cắc cực kỳ nha, Tây Môn long Ngâm cùng với Tây Môn Hổ Tiếu, đều cmn không phải là dễ chơi đâu nha."
"Còn có cái cô người tình nhỏ Triệu Chỉ Nhược nữa, đặc biệt lắm nha, một tay kiếm Hà Hoa, mặc dù kiếm ý không có lợi hại như tôi, nhưng kiếm chiêu biến hóa khó lường, mạnh đến mức không còn gì để nói."
Vương Phú Quý nói tiếp: "Nhất là cái tên đầu trọc ‘Vô Kê’ đó kìa, thật là đáng sợ nha, dáng vẻ trang nghiêm giống như vạn pháp bất xâm, ông đây cảm thấy cuộc thi hôm nay muốn thua rồi đây."
Nói xong lời cuối cùng, Vương Phú Quý lộ ra một vẻ uể oải, rõ ràng có chút không vui.
"Ha ha, coi như dừng ở 10 người mạnh nhất, cũng tính là được đó chứ, với biểu hiện của cậu, đủ để cho nhà họ Lưu hài lòng rồi." Tô Thương an ủi nói.
"Nói cũng đúng."
Nghe nói như thế, Vương Phú Quý lại tự hào, cười đắc ý nói: "Ông đây có thể đứng trong danh sách 10 người mạnh nhất, cái cô nàng bạo lựu Lưu Sở Điềm kia nếu như biết được, chắc chắn sẽ rất dùng bái tôi nha, nhà họ lưu cũng phải coi tôi là khách quý, hì hì hì."
"Anh Phú Quý, Lưu Sở Điềm là ai?" Lúc này, Trương Mộ Cổ bên cạnh nghi ngờ nói.