Tô Thương, Đỗ Phi Dương, cùng với những thiên tài khác, cũng rời khỏi lôi đài.
Giờ phút này, trên lôi đài chỉ còn hai người Tây Môn Hổ Tiếu cùng với Quân Vô Ưu, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Advertisement
"Tô Thương, cảm ơn anh."
Hai người không lập tức ra tay, Tây Môn Hổ Tiếu thậm chí nhìn về phía Tô Thương, trên mặt mang nụ cười hài lòng, nói lời cảm ơn với Tô Thương: "Nếu như anh không đồng ý, tôi còn không nắm chắc tấn cấp, có điều, giờ tôi đã chắc chắn vào top 5 người mạnh rồi, ha ha."
Advertisement
"Bây giờ nói những lời này, không phải quá sớm rồi hả?" Tô Thương ở dưới lôi đài, khẽ cười nói.
"Ha ha, không sớm chút nào đâu, Quân Vô Ưu chỉ là thần tông trung kỳ mạnh hơn bình thường một chút, tôi dùng chút thủ đoạn thì có thể thắng rồi."
Tây Môn Hổ Tiếu cười khinh miệt nói: "Ngược lại là anh, Tô Thương, không chỉ có bỏ qua cơ hội tấn cấp, còn muốn quyết đấu với Đỗ Phi Dương nữa chứ."
"Tôi nhìn thấy cái tên Đỗ Phi Dương này, đối với anh có sát ý rất lớn, ha ha ha, nếu không có bát ngờ gì xảy ra thì anh sẽ chết trên lôi đài, như thế cũng tốt, không thì tôi cũng phải ra tay giết anh rồi."
"Không có hiểu biết."
Đối với những chuyện này, Tô Thương vẻn vẹn lộ ra một nụ cười lạnh, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa.
"Anh nói đủ chưa, bây giờ đánh được chưa hả?" Đúng lúc này, Quân Vô Ưu không nhịn được mà nói.
Vừa nói, anh ta vừa ngước cổ lên, uống một ngụm rượu trong hồ lô.
"Ha ha, Quân Vô Ưu, ai cho anh can đảm mà nói chuyện với tôi như vậy hả?"
Nhìn thấy thái độ của Quân Vô Ưu, Tây Môn Hổ Tiếu nhíu mày, ánh mắt nhìn lên người Quân Vô Ưu, trong lòng đầy vẻ khó chịu, cảm giác như đang khiêu chiến uy nghiêm của mình.
Quân Vô Ưu không trả lời, tiếp tục uống rượu, cũng không thèm nhìn Tây Môn Hổ Tiếu.
"Cuồng vọng, anh bình thường cũng to gan như thế sao?" Tây Môn Hổ Tiếu lạnh lùng nói.
"Thật ngại quá, tôi vẫn luôn thế này." Quân Vô Ưu thuận miệng nói ra, đã có một chút men say rồi.
"Hừm!"
"Uống rượu trên lôi đài, Quân Vô Ưu, anh chọc giận tôi thành công rồi đấy, núi Lão Quân cho ra một thiên tài đã không dê dàng gì, vốn định đánh rớt anh xuống lôi đài là coi như xong, bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi!"
Khuôn mặt Tây Môn Hổ Tiếu trầm lại, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi phải tự tay cắt ngang xương cốt của anh, để anh bò xuống lôi đài, coi đó như sự trừng phạt!"
Vừa nói xong, Tây Môn Hổ Tiếu không nhịn được nữa, vọt thẳng về phịa Quân Vô Ưu.
Quân Vô Ưu thì cất đi hồ lô rượu, cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén hơn, chủ động tiếp chiêu của Tây Môn Hổ Tiếu.
Ầm ầm!
Ầm!
Ầm!
Cứ như vậy, hai người đánh tới đánh lui, chân khí trên lôi đài tàn phá bừa bãi, nhất thời khó phân thắng thua.