Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 13: Biết Tán Tỉnh Quá Đấy





“Khuôn mặt v-line vừa thon, vừa dài, quá đẹp.”
Ngay lúc này, Tô Dương hưng phấn nói: “Vương Phú Quý, trong vòng ba phút, tôi muốn có được toàn bộ thông tin của cô ấy!”
“Yên tâm đi Tô đại thiếu gia, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tối nay sẽ đem cô ấy mang về tận giường của anh.” Vương Phú Quý trả lời.

“Hừ!”
Lý Phi Tuyên hừ lạnh lùng một tiếng, ngay lập tức trên khuôn mặt lộ ra vẻ ghê tởm, nghiến răng nói: “Suýt chút nữa tôi đã tin lời của anh, chó thì mãi cũng không thể thay đổi được việc ăn phân.”
“Chết tiệt!”
Tô Dương giờ mới phản ứng lại, nhất thời cười khổ.

Mẹ kiếp.

Phản xạ có điều kiện thôi.

Anh đã dung hợp những kí ức của Tô đại thiếu gia nhưng trong nháy mắt cũng khó tránh phản ứng không khớp với Tô đại thiếu gia.

Không trách tôi đây được, Tô Dương tôi đúng là người tốt mà!

“Vợ à, anh đây là phản xạ có điều kiện, em phải tin anh.” Tô Dương vội vàng giải thích.

“Tôi tin cái đồ quỷ nhà anh ý! Lý Phi Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Tô Dương, nghiến chặt răng nói: "Vừa rồi anh mới nhìn thấy vớ đen thì mắt cứ nhìn chằm chằm vào, bây giờ còn giải thích cái gì nữa?".

“Cái này....”
Tô Dương dứt khoát dang tay ra, nhún vai một cách bất lực: “Được thôi, anh thừa nhận anh thực sự thích xem vớ đen.”
“Con người có thất tình lục dục, đều thích những thứ đẹp đẽ, đây là bản năng của loài người.”
Lý Phi Tuyên lạnh nhạt nhìn Tô Dương nói với giọng điệu lạnh lùng: “Một học sinh lười biếng như anh, cũng biết thất tình lục dục sao?”
“Đó là điều đương nhiên rồi.”
“Anh nói xem, thất tình là cái gì, lục dục là cái gì?” Lý Phi Tuyên lạnh lùng nói, cô biết Tô Dương không thể trả lời được, cố ý làm anh ấy khó xử.

Nhưng.

Lý Phi Tuyên đã phải thất vọng rồi.

Tô Dương cười nhẹ nói: “Thất tình, vui vẻ, tức giận, u sầu, nhớ nhung, đau buồn, sợ hãi, kinh sợ, mỗi một từ thể hiện một cảm xúc.”
Lý Phi Tuyên có chút bất ngờ, hỏi tiếp: “Thế lục dục là gì?”
“Lục dục là sáu loại ham muốn, lần lượt là ham ăn, ham muốn tình dục, ham muốn chiếm hữu, ham muốn khao khát, còn có một cái nữa là tính...! khụ khụ, vợ à, em hiểu đó.” Nói đến đây, Tô Dương cười đầy ẩn ý.

“Anh, anh không biết xấu hổ à, anh vì cái tính này, nên mới thích xem vớ đen phải không!”
Lý Phi Tuyên đỏ bừng mặt, xấu hổ lùi xuống một bước, nhìn ánh mắt của Tô Dương tràn đầy sự tức giận, sau đó nói: “Không phải là lục dục sao, anh mới nói được năm cái, vẫn còn một cái, không nói được phải không!”
“Anh biết, một cái cuối cùng...!cách nói này rất nhiều, anh tương đối thích một cách nói trong số đó.”
Tô Dương trầm lặng nói: “Cái cuối cùng, là một loại dục vọng ẩn dấu rất sâu trong đáy lòng của mỗi con người.”
“Loại ham muốn này, có thể sẽ quấy rầy đến loại ham muốn khác, ví dụ anh rất muốn ăn sườn xào chua ngọt, nhưng gần đây anh đang giảm cân, cho nên anh đã dừng sự ham ăn lại.”
Tô Dương tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Còn ví dụ như, anh thấy biển, thì cảm thấy bãi biển này thật là đẹp, anh rất muốn xuống đó bơi, nhưng anh không biết bơi, thế nên anh liền dừng cái ham muốn đó lại.”
“Lại ví dụ, cô gái vừa mang vớ đen lúc nãy rất đẹp, dáng người cũng gợi cảm, anh quả thực rất thích, nói đơn giản chút, anh muốn ngủ với cô ấy, nhưng...”
Lúc này.

Tô Dương lại gần Lý Phi Tuyên, trìu mến nhìn về phía đối phương, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Anh đột nhiên nhớ đến em, cũng đành phải dừng cái ham muốn này lại.”
Đột nhiên nghĩ đến em, cũng đành dừng cái ham muốn này lại.

Trước mặt thì khoác loác nhiều như vậy, là chỉ để lấy ví dụ, tôn lên câu nói này, hiệu quả rất cao nha!
Đúng như dự đoán.


Lý Tuyên Nghi nghe đến câu cuối cùng, nhìn sang ánh mắt của Tô Dương đột nhiên ngơ người ra, khóe miệng không thế không nhếch lên, trong lòng ngay lập tức phát sinh ra loại cảm tình vô tận với Tô Dương.

“Anh nói láo, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh muốn làm gì thì làm đi!”
Hai bên gò má Lý Phi Tuyên nóng bừng lên, nói lại một câu, xấu hổ chạy vào trong trường học.

“Vợ à, em ở lớp mấy, khoa nào vậy, anh bớt chút thời gian rảnh đến tìm em chơi chút.” Tô Dương vội vội vàng vàng nói.

“Lớp 8, khóa 21, khoa tài chính.”
Lý Phi Tuyên ngọt ngào đáp, bóng dáng rất nhanh đã biến mất tiêu rồi.

“Khoa Đông y.”
Tô Dương âm thầm nhớ.

“Vãi chưởng!”
“Đột nhiên nghĩ đến em, cũng đành dừng cái ham muốn này lại..”
Lúc này, Vương Phú Quý bên cạnh khâm phục nói: “Tô đại thiếu gia, anh biết tán tỉnh quá nha, người em trai này càng ngày càng phục anh rồi đấy, nếu em là phụ nữ nhất định sẽ không thể cưỡng lại được mà yêu anh mất, sẵn sàng làm cô vợ nhỏ của anh.”
“Nói thật đó, Tô đại thiếu gia, anh không chỉ đẹp trai, mà còn tình cảm nữa, em yêu anh chết mất.”
Vương Phú Quý nhìn Tô Dương một cách rất thỉnh cầu, giọng tội nghiệp nói: “Khi tìm một nửa khác, tốt xấu gì cũng cho người em này một cơ hội, đừng quá để ý về mặt giới tính được không?”
“Muốn ăn đòn à?” Tô Dương nhướn mày.

“Ha ha, được rồi, không ồn ào nữa, nhưng Tô đại thiếu gia, anh mạnh thật đấy, lúc trước lợi ức hiếp chị dâu tương lai như vậy, theo lý mà nói chị dâu nên hận anh đến thấu xương mới đúng chứ.”
Vương Phú Quý cười nói: “Nhưng anh mới nói vài ba câu, đã dỗ dành cho chị dâu tương lai đỏ cả mặt rồi, khiến cho tâm hồn thiếu nữ xao xuyến, rung động, nói thẳng là hình mẫu cho thế hệ của tôi, có cơ hội anh phải truyền dạy cho người em này ít kinh nghiệm nhé.”
“Được rồi.”
Tô Dương nói với giọng thôi thúc: “Những chuyện mà tôi dặn dò cậu, mau đi làm đi.”
“Được rồi, em đây sẽ điều tra tin tức của người đẹp đi tất đen kia.”
“Khụ, không phải chuyện này.” Tô Dương mặt tối sầm lại nói: “Tôi bảo cậu đi tìm Triệu Văn Bân liên hệ với máy ủi đấy.”
“Hóa ra là chuyện này ạ, được, em đi làm ngay.”
Vương Phú Quý đã tiếp thu, nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy thông tin của người đẹp đi tất đen kia còn điều tra không ạ?”
“Điều tra ông già cậu ý, bây giờ tôi đây đang theo đuổi Lý Phi Tuyên.” Tô Dương nói.

Anh ấy đúng là hổ báo nha, cô gái nào cũng không bỏ qua.

Yêu cầu của Tô Dương đối với con gái rất cao đó, hiện tại mức thấp nhất để mà nói, chỉ có Lý Phi Tuyên phù hợp với tiêu chuẩn của anh ấy, những cô gái khác, đến tư cách xách giày cho anh ấy cũng không có.


“Biết rồi, Tô đại thiếu gia muốn xử lí xong chuyện của chị dâu tương lai trước, sau đó mới xử lí những cô gái khác.” Vương Phú Quý tỏ vẻ hiểu chuyện gật đầu nói.

“Sai rồi, sau này không làm nữa, tôi không muốn bất cứ cô gái lên giường của tôi nữa.”
“Chết tiệt, Tô đại thiếu gia, anh có chuyện gì đấy, sao tự nhiên giống như người khác vậy?” Vương Phú Quý tò mò nói.

“Chỉ là tôi đã nghĩ thông rồi mà thôi.”
Tô Dương giải thích: “Cuộc đời này của con người, số lần có thể làm loại chuyện đó là có hạn đấy.”
“Tôi đem cái cơ hội có hạn đấy, dùng lên người con gái xinh đẹp nhất.”
Tô Dương hỏi ngược lại: “Giống như có thể ăn no tôm hùm bào ngư đó, tại sao tôi phải ăn bánh bao dưa muối chứ?”
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!”
Vương Phú Quý kích động nhảy cẫng lên: “Câu này hay, câu này rất hay nha, Tô đại thiếu gia, anh bị chôn vùi dưới đống đỏ nát kia, không uổng chút nào nha, vậy mà lại đúc kết được câu nói ngàn vàng như vậy.”
“Từ nay về sau, anh chính là người thầy cuộc sống của Vương Phú Quý tôi đây, là ngọn đèn soi sáng đường đi của tôi, anh quá vĩ đại đó nha!” Vương Phú Quý nịnh nọt một cách điên khùng luôn.

“Cút!”
“Tôi vào trường đây, đừng quên chuyện tôi sắp xếp cho cậu.”
Tô Dương nói xong, bước nhanh vào trường.

Trước khi đến, Tô Thần Binh đã nói Hoa Thời Mạc đã sắp xếp xong chuyện khoa, lớp rồi, anh sẽ học lớp 3, khoa 21, khoa Đông y.

Hơn nữa, Tô Thần Binh còn đặc biệt dặn đi dặn lại, trong trường học người biết thân phận của Tô Dương không nhiều, đừng để Tô Dương dựa vào thân phận Tô đại thiếu gia mà hoành hành ngang ngược, nếu không sẽ bị đuổi học.

Bây giờ là cuối tháng chín, Đại học Kinh Tử đã khai giảng được mười ngày rồi.

Tô Dương trực tiếp đến ngoài lớp học, trong lớp học có một cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi đang giảng bài, phía dưới có hơn bốn mươi học sinh đang ngồi nghe.

Cô giáo xinh đẹp này mang vớ đen, bên dưới có in logo của Balenciaga, khuôn mặt v-line ngũ quan thanh tú, thì ra là người đẹp mang vớ đen vừa nãy ở cổng trường.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.