Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1308



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tô thiếu gia, tôi nói những lời này,  cũng không phải là uy hiếp cậu, chỉ là nhắc nhở thôi, còn về chuyện lựa chọn thế nào, tùy ý Tô thiếu gia quyết định." Đoàn Khánh Minh nói thêm.  

Advertisement

"Ha ha."  

Tô Thương liếc nhìn những người khác nhà họ Đoàn, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Đoàn Khánh Minh, khẽ cười nói: "Tôi tất nhiên nghe ra được, ông là một người tốt, không muốn tôi trêu chọc nhà họ Tây."  

Advertisement

Có điều nhà họ Tây thuộc Thập đại cổ tộc, tôi cũng không xem ra gì, núi Ba, tôi chắc chắn phải có được." Tô Thương nghiêm túc nói.  

"Nếu đã như vậy, Tô thiếu gia, xin mời ra tay, năm anh em chúng tôi, tuyệt đối không nhượng bộ."  

Đoàn Khánh Minh nghiêm túc hơn, chân khí quanh thân phun trào, đã chuẩn bị xong chuyện đánh trả.  

Còn về bốn anh em còn lại, ngoại trừ tông chủ Tiểu kiếm Đoàn Khánh Sinh ra, tất cả cũng đều bước vào trạng thái chiến đấu rồi.  

"Đoàn Khánh Minh, ông biết rõ không phải là đối thủ của A Ly, còn muốn đánh với chúng tôi sao?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Nhường núi Ba, là một đường chết của chúng tôi, chết bởi kịch độc của nhà họ Tây cũng là một đường chết khác, chi bằng oanh liệt mà đánh với các cậu một trận.”  

Đoàn Khánh Minh trả lời, sau đó nhìn về bốn anh em còn lại, thở dài một hơi nói: "Aiya, chỉ là đáng tiếc, những anh em này của tôi, phải chết cùng tôi rồi."  

"Lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ, tôi có lỗi với mọi người lắm, là tôi không chăm sóc tốt cho mọi người." Vừa nói, hốc mắt Đoàn Khánh Minh có chút hoe đỏ."  

"Đại ca, không nên nói như vậy, những năm gần đây, anh đã chăm sóc tốt cho mấy anh em rồi."  

"Đúng vậy, đại ca, cha mẹ chết sớm, nếu không phải anh, thì chúng em đã sớm chết đói rồi."  

"Anh em ruột thịt thân thiết, có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, cũng là một phúc khí lớn lao rồi, ha ha ha."  

...  

Năm anh em nhà họ Đoàn, đã chuẩn bị xong chuyện chắc chắn phải chết rồi.  

"Ha ha."  

Tô Thương thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, khẽ cười nói: "Tôi có thể hiểu được, đêm nay các người ở lại chống cự, chắc chắn phải chết rồi."  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.