Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1445



???  

Tô Ma nghe xong lời này, nhìn lại sát ý bên trong cơ thể mình, không hề giống đang nói đùa, nhất thời ngồi không yên, trên mặt không còn vẻ phách lối lúc nãy nữa.  

Advertisement

"Tô Thương, cậu hù ai vậy hả, cậu sẽ không làm thế, nếu như tôi hồn phi phách tán, cậu cũng không có quả ngọt để ăn đâu."  

Tô Ma vội vàng đứng dậy, đáy mắt hiện lên một chút lo lắng, khuyên tiếp: "Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần cậu thả tôi ra ngoài, mọi người đều bình an vô sự, không phải chuyện tốt hay sao chứ?"  

"Không tốt."  

Advertisement

Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi không thích bị người khác uy hiếp, tôi cũng sống đủ rồi, Tô Ma, vì thế cứ để cho chúng ta chết cùng một chỗ đi, tôi đánh bay hồn phách của ông, để ông không thể sống lại, còn về cơ thể bên ngoài của ông, ha ha, không quan trọng, dù sao tôi cũng sống đủ rồi."  

Sổng đủ?  

Đây chắc chắn là giả, Tô Thương vất vả lắm mới trọng sinh trở lại, làm sao có thể chết cùng chỗ với Tô Ma được chứ.  

Huống hồ gì, những người phụ nữ của anh, bạn bè của anh, đều ở bên ngoài, Tô Thương tất nhiên sẽ không chịu chết cùng ông ta rồi.  

Có điều.  

Với tình hình bây giờ, Tô Thương nhất định phải lộ ra vẻ không sợ chết, không quan tâm sống chết, dùng cách này để ép bức Tô Ma.  

Đây là một trận đánh cược lớn, người nào yếu thế trước, thì sẽ mất đi thời cơ trước.  

Vì thế, Tô Thương giống như thấy chết không sợ, nhanh chân đi đến hướng Tô Ma, lúc đi, tháp Hư Không cũng theo đó mà vặn vẹo, giống như tạo cho Tô Ma một cảm giác cực kỳ áp bức.  

"Tô...Tô Thương!"  

"Bình tĩnh, cậu cần phải tỉnh táo nha!"  

Tô Ma thấy vậy, không kìm nổi nữa rồi, chỉ trong một giây, trực tiếp luống cuống, vừa lùi lại vừa nói: "Thế giới này vẫn còn đẹp lắm, nhiều chuyện tốt đẹp như thế, tất cả mọi người có thể sống, hà tất phải lựa chọn cái chết chứ."  

Tô Ma cũng sống đến những năm tháng cuối cùng rồi, theo lý thuyết thì tính cách không phải bình thường, tuyệt đối không phải tùy tiện mà có thể hù họa.  

Nhưng ông ta bị cầm tù ở trong tháp Hư Không hơn một trăm năm, cảm giác này cực kỳ khó chịu.  

Tô Ma giờ nào phút nào cũng đều tưởng tưởng đến chuyện thoát khỏi tháp Hư Không, để xem thế giới bên ngoài một chút, để thở không khí bên ngoài, chuyện này vẫn còn làm chưa xong mà.  

Bây giờ, con át chủ bài trước đó bản thân mình giữ lại, giờ đã có hiệu lực, có người điều khiển cơ thể mình đến đây cứu mình rồi.  

Vốn đã thấy mình sắp thu hoạch được tự do rồi, nhưng Tô Thương lại muốn cùng ông ta một đổi một.  

Cmn chứ!  

Cậu sống đủ rồi, ông đây thì chưa đủ nha, cậu muốn chết thì không sao, đừng mang theo ông mày chứ trời!  

Tất nhiên, Tô Ma chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, bên ngoài lại khách khí, cực kỳ sợ sẽ chọc giận Tô Thương, tốc độ nhanh hơn, chỉ sợ một đổi một.  

"Ai ya."  

Tô Thương nhìn thấy Tô Ma sợ hãi, trong lòng nhất thời có chút vui rồi, nhưng ngoài mặt lại thở dài một hơi nói: "Đừng khuyên tôi nữa, tôi thật sự đã sống đủ rồi, cuộc sống thật mệt mỏi, chi bằng chết đi cho xong chuyện, tôi muốn được dễ chịu, người ta không phải đều nói dễ chịu nhất vẫn là chết hay sao, thế thì để tôi nằm xuống vậy."  

"Tô Ma, đến đây cùng một chỗ với tôi đi, dù sao ông cũng sống lâu thế rồi, chắc là sẽ càng chán sống hơn tôi phải không, chúng ta tay trong tay, trên đường xuống suối vàng cũng có bạn có bè." Tô Thương nghiêm túc nói.  

"Tôi tôi tôi...tôi vẫn chưa sống đủ." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.