*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những lão đại này sao lại có thể tự nguyện dâng mình ra, dùng chuyện này để được Tô Thương tha thứ được chứ?
Nhưng bên cạnh đó cũng có một vài tông phái khác, lại có thực lực mạnh mẽ hơn, không phải do những người kia làm chủ.
Tóm lại, sau ngày hôm nay, giới luyện võ lại tương đương với chuyện thanh tẩy thêm một lần nữa.
Advertisement
Lúc này.
Bên ngoài Võ Đang cổ trấn.
Thiên Sơn Tuyết, Tây Dao, Lan Diệu Y, Triệu Chỉ Nhược, bốn người cùng chung một chỗ.
Advertisement
"Thiên Sơn Tuyết, con trai và con gái của cô, tôi sẽ sùng mạng mình để bảo vệ chúng, đừng quên chuyện cô đã đồng ý với tôi!"
Tây Dao nói xong, liền bay lên trên, hình bóng biến mất ngay hiện trường.
"Thiên Sơn Tuyết, không ngờ cô...aiya."
Lan Diệu Y nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết, thở dài một hơi, sau đó nói: "Chuyện lúc trước, đắc tội với cô nhiều rồi, những xung đột nhỏ đó của hai chúng ta, thôi thì xóa bỏ đi."
"Được."
Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, tất nhiên vui vẻ đón nhận, sau đó nói: "Hai người các cô khác với Tây Dao, Tây Dao với Tô Thương có chút sự cố, tôi có thể nói chuyện với Lý Nguyệt thay cho cô ấy."
"Có điều, chuyện của hai cô thì tôi không giúp được gì rồi, đầu tiên, tôi không phản đối, muốn làm người phụ nữ của Tô Thương, các cô phải tự mình tranh thủ thôi."
Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Nhưng có một vài chuyện, các cô phải nhớ kỹ, Lý Nguyệt nhà họ Lý ở Giang Bắc, là vợ cả của Tô Thương, không có bất kỳ ai có thể thay thế được!"
"Nếu hai cô thật sự có thể làm người phụ nữ của Tô Thương, cũng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của cô ấy, đừng lục đục với nhau, lừa mình dối người, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí, coi như tôi...coi như tôi không có ở đây, thì sẽ có Tây Dạo chủ trì đại sự!" Thiên Sơn Tuyết chăm chú căn dặn.
Lan Diệu Y cùng Triệu Chỉ Nhược đều gật đầu, cũng không phản cảm với lời nhắc nhở của Thiên Sơn Tuyết.
Bởi vì vị trí của Thiên Sơn Tuyết trong lòng Tô Thương, chắc chắn cao hơn hai người họ, vì thế họ tất nhiên nghe theo Thiên Sơn Tuyết rồi.
"Hai người đến Giang Bắc đi, gặp Lý Nguyệt một lần, Tô Thương làm xong việc, chắc là cũng sẽ đến Giang Bắc đó." Thiên Sơn Tuyết nói tiếp.
"Được."
Lan Diệu Y và Triệu Chỉ Nhược, cùng nhau đồng ý, sau đó biến mất trong đêm tối.
"Tô Thương anh đi gấp quá...lần từ biệt này, không biết còn cơ hội gặp lại nữa không."
"Mặc dù em không nỡ bỏ anh, không nỡ bỏ con, nhưng từ lúc em ra đời, vận mệnh đã chủ định trước, em phải sống ở núi Cửu Phong rồi!"
Thiên Sơn Tuyết nhìn vào bầu trời đêm, mặt mũi đầy buồn rầu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định.
"Đệ tử núi Cửu Phong nghe lệnh, thắng trận rồi, nhanh trở về núi Cửu Phong thôi."
Không lâu sau.
Đông đảo tông phái đang ở núi Võ đang cũng đồng loạt rời đi.
Vương Trọng Vân đứng tại đỉnh núi, lẩm bẩm: "Cảnh giới Võ tôn hả, với mình mà nói thì cũng không khó."
"Nhưng mình vì cái gì, mà luôn có một dự cảm xấu thế này, chẳng lẽ lại có chuyện lớn gì xảy ra hay sao?"
Vương Trọng Vân biểu cảm cực kỳ nghiêm trọng, cuối cùng quyết định ra tay xem trước thiện cơ, nhìn xem tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế là.
Vương Trọng Vân dưới bầu trời đêm, quanh thân chân khí phun trào, Bát Quái trận lập tức hiện ra, lấy ông ấy làm trung tâm, tản ra uy thế kinh khủng.
Vù.
Sau một giây, trên bầu trời đêm, mây đen rút đi, ánh trăng sáng ngời chiếu nghiêng xuống, ngay trên người Vương Trọng Vân.
Cứ như vậy kéo dài khoảng 10 giây, Vương Trọng Vân sắc mặt dần dần nghiêm trọng hơn, trong mắt hiện ra một vẻ hoảng sợ.
Phụt!
Sau đó, Vương Trọng Vân quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt cực kỳ trắng bệch.
Vốn dĩ ông ấy đã bị trọng thương, giờ này vết thương lại càng nặng hơn, khí tức cũng dần hỗn loạn.
Cùng thời gian đó, Bát Quái trận dưới chân Vương Trọng Vân cũng dần dần giải tán đi, bầu trời đêm trở về trạng thái bình thường.
"Sư phụ!"