Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1480



Dãy núi Côn Luân, nằm tiếp giáp với Tân Thanh, từ phía tây cao nguyên phía đông, đi ngang qua hai nơi của Tân Thanh.  

Tổng chiều dài, hơn 2000 km, kéo dài không dứt, cảnh sắc tráng lệ.  

Advertisement

Núi Côn Luân, lại gọi là Côn Luân Hư, là thần núi đầu tiên của nước Hoa, từ xưa đến nay luôn tràn đầy sắc thái thần bí.  

Thái Sơn có Ngũ nhạc* đứng đầu, bao la hùng vĩ, Hoàng Sơn lấy kỳ thạch nổi tiếng thiên hạ, không thua gì vùng núi tế trời.  

Advertisement

* Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa nước Hoa: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn)  

Cảnh sắc ở các ngọn núi nổi tiếng của nước Hoa, đều có những nét riêng biệt.  

Nhưng những dãy núi đó đều không thể đánh đồng với núi Côn Luân được.  

Núi Côn Luân có vị trí đặc thù, nghe đồn là chỗ ở của tiên nhân, lúc ẩn lúc hiện rất thần bí, có người tôn sùng nó là ông tổ của vạn ngọn núi, vì thế có thể thấy được tầm quan trọng của núi Côn Luân.  

Giờ phút này.  

Đoàn người Tô Thương, đứng dưới núi Côn Luân, máy bay trực thăng lượn vòng quanh đó cách đó không xa.  

"Nơi này chính là núi Côn Luân hả."  

Tô Thương dừng chân, ngẩng đầu nhìn về phía núi Côn Luân, nghiêm túc quan sát, rất nhanh liền lập tức toát ra vẻ kinh hoàng, tự lẩm bẩm: "Có chỗ thần kỳ thế này sao, một ngọn núi mà có thể tác động tới cả vận mệnh của cả trái đất!"  

"Khó trách tiên đế ngoại vực lại có thể đem tinh không cổ lộ vào để ở đây, toàn bộ trái đất này, chỉ sợ cũng không có chỗ nào có thể chịu được lực lượng khổng lồ của tinh không cổ lộ đâu."  

Tô Thương tiếp tục quan sát, đồng thời lẩm bẩm nói: "Bốn phía dãy Côn Luân, cái tầng đó hình như có màn sáng vô hình, nối thẳng lên không trung, trên có có tàn hồn của nhân tộc sau khi hiến tế, chắc chắn đây chính là trận pháp Thiên nhiên của trái đất trong miệng Tô Ma nói."  

"Không ngờ rằng núi Côn Luân, vậy mà có trận pháp Thiên nhiên che chở, trong này rốt cuộc là có cái gì chứ?"  

Tô Thương càng ngày càng kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng: "Trận pháp Thiên nhiên này, còn không có dấu vết bị phá vỡ, xem ra ba tên tiên đế ngoại vực kia, cũng chưa từng tiến vào Côn Luân."  

"Cái này cũng khó trách, trận pháp Thiên nhiên phòng ngự kinh người, cho dù là mình vào thời kỳ hưng thịnh nhất, cũng chưa chắc có thể rung chuyển được, chỉ sợ trái đất nếu lỡ bị tiêu diệt rồi, thì núi Côn Luân vẫn tồn tại như cũ, tiên đế ngoại vực không xông vào được núi Côn Luân, là chuyện đương nhiên rồi."  

Tô Thương quan sát tiếp, phía trên núi Côn Luân, tổng cộng có hai cột ánh sáng nối thẳng lên không trung.  

Hai cột ánh sáng này, đường kính không khác biệt lắm, khoảng 10 mét, mọc lên đột ngột từ dưới đất, sâu vào mây trời.  

Cái mà Tô Thương mới vừa nói, là cột ánh sáng phía bên phải, màu đỏ như máu, trên đó có linh hồn nhân tộc đang gào thét.  

Còn về một cái cột ánh sáng khác, thì là màu mạ vàng, sáng chói mắt, tràn đầy hấp dẫn, giống như bước vào thì có thể được bất tử, đi đến một con đường đời đời bất diệt vậy.  

"Đây là... tinh không cổ lộ hả?"  

Tô Thương nhìn chăm chú vào cột ánh sáng màu mạ vàng, sau đó nói: "Tiên đế ngoại vực, tác phẩm thật lớn đó nha." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.