Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1507



"Dì Phù, A Ly, còn hai người nữa, không cần vội như vậy đâu."  

Ai ngờ, Tô Thương lại không sợ hãi mà đứng tại chỗ, khẽ cười nói: "Chỉ là một tên kết đan đỉnh phong mà thôi, không đủ gây sợ, có phải hay không, Tây Môn Phong Vân?"  

Advertisement

"Tiểu thiếu gia, cậu đừng nói bừa nữa, bây giờ ở đây, thực lực của tôi là mạnh nhất, đại sư huynh cũng đánh không lại, chúng ta..."  

Tô Phù Dung đang định nói cái gì, có điều, Tây Môn Phong Vân lại vượt lên trước cười nói: "Ha ha, tiểu thiếu gia quả nhiên đã nhận ra, không hổ là hậu nhân của sư tôn."  

Advertisement

"Nói thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tô Thương lộ ra một nụ cười, dò hỏi.  

"Tiểu thiếu gia, cái người đàn ông trung niên mặc áo trường bào màu tím này, tên là Lục Quân Đình."  

Tây Môn Phong Vân giải thích nói: "Ông ta chính là một trong bốn cao thủ ngoại vực tôi vừa nói đó, trên dưới trăm năm trước đã đi đến núi Côn Luân, vẫn luôn ngồi tu luyện tại phía dưới trụ ánh sáng đó, không hề ra ngoài."  

"Năm đó, lúc ông ta vừa đến trái đất, là cảnh giới Nguyên anh, từ sau khi vị đại nhân vật thông thiên kia ra tay thì luôn ở cảnh giới kết đan đỉnh phong."  

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Cao thủ cảnh giới này, thực sự không dám giấu diếm, núi Côn Luân chúng ta có thể giết được."  

"Vì thế, nhiều năm trước tôi liền định tính toán xóa sổ ông ta, chỉ là lo lắng ba vị cao thủ ngoại vực khác sẽ đến, nên vẫn luôn không hề ra tay."  

Tây Môn Phong Vân tiếp tục nói: "Có điều bây giờ, giới luyện võ mở ra biến đổi, trời đất thay đổi lớn, tiên đế ngoại vực tất nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát nữa, nên tôi đã không còn sợ bứt dây động rừng nữa rồi, chúng tôi vẫn luôn định giết Lục Quân Đình."  

"Nhưng ông ta vẫn luôn đợi dưới cột ánh sáng, cái cột ánh sáng kia, nối liền với trận pháp Thiên nhiên bảo vệ trái đất, ẩn chứa lực lượng cực kỳ lớn, Lục Quân Đình lại hiểu được trận pháp, nên xung quanh bố trí rất nhiều trận pháp, chúng tôi đành phải từ bỏ."  

Tây Môn Phong Vân nhếch miệng nói: "Có điều, tiểu thiếu gia, cách đây không lâu, tôi đã nhận ra được khí tức của cậu, biết được cậu muốn đến Võ Đang tìm tôi báo thù."  

"Thế là tôi liền tính kế, muốn để cậu giết tôi, đương nhiên chỉ là giả chết, tôi có thể giả chết được."  

"Từ đó, Lục Quân Đình sẽ buông lỏng cảnh giác, lại thêm cậu là hậu nhân của sư tôn, trên cơ thể chắc chắc có chí bảo tháp Hư Không của sư tôn để lại, Lục Quân Đình tất nhiên sẽ không nhịn được, vì thế mới đi ra khỏi cột ánh sáng đó."  

Tây Môn Phong Vân di chuyển ánh mắt về phía Lục Quân Đình, lạnh lùng cười nói: "Chỉ cần ông ta đến, thì đừng mong còn sống trở lại, ha ha ha, Côn Luân chúng ta, có niềm tin tuyệt đối, tiêu diệt ông ta!"  

"Thì ra là thế."  

Tô Thương nhẹ gật đầu, lời mà Tây Môn Phong Vân nói, cũng không khác gì anh đoán là mấy: "Tây Môn Phong Vân, ông được lắm nha, lợi dụng cả tôi nữa sao."  

"Đại thiếu gia, đây không phải vừa vặn hay sao." Tây Môn Phong Vân cười phóng khoáng nói.  

"Ha ha, ông nói như vậy, thật đúng ha, thế thì để xem ông biểu diễn đi."  

Tô Thương cười cười, cũng không vì thế mà tức giận, mà ngược lại cực kỳ tán thưởng kế sách của Tây Môn Phong Vân.  

"Ừm, được, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tiểu thiếu gia." Tây Môn Phong Vân cung kính nói.  

Cuộc đối thoại của Tây Môn Phong Vân và Tô Thương là quang minh chính đại, không hề che giấu ai.  

Người đàn ông trung niên áo trường bào màu tím cũng nghe được, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lớn.  

"Ha ha, hậu nhân nhà họ Tô, Tây Môn Phong Vân, các người đang đùa sao?"  

Trong mắt Lục Quân Đình tràn đầy khinh thường, cười lạnh nói: "Chỉ với mấy người các ông, mà ảo tưởng xóa sổ được tôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.