*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người đều nói giả đan lục chuyển có thể so sánh được với kết đan đỉnh phong, nhưng người biết rõ chân tướng đều biết đó chỉ là một lời nói vô căn cứ mà thôi.
Sự cường mạnh của kết đan vĩnh viễn không phải là thứ giả đan có thể so sánh được, huống chi Kiếm Thần cũng không phải là cao thủ kết đan đỉnh phong bình thường.
Anh ta đã là người tu chân cảnh giới hóa thần rồi, bất luận là thủ đoạn chiến đấu hay là kinh nghiệm chiến đấu đều vượt xa cao thủ kết đan đỉnh phong thường thấy.
Liên quan đến sự cường đại của Kiếm Thần, các ông chủ của các gia tộc khác có thể không rõ, nhưng trong lòng Đông Phương Diệu lại rất biết rõ cho nên ông ta đương nhiên rất là kính sợ đối phương.
Nam Cung Dận và Hạ Hầu Ấn, ở trong mỗi nhà cũng có một cao thủ ngoại vực, đương nhiên cũng không lạ ggì thủ đoạn của đối phương.
"Kiếm Thần đại nhân?"
Tây Lạc Diệp nhìn sang Kiếm Thần, khẽ nhíu mày nói: "Cậu là ai?"
Trong lòng ông ấy có chút dự cảm không tốt, ngay cả ba người Đông Phương Diệu mà còn cung kính như vậy, thì người này đương nhiên không đơn giản rồi.
Thượng Quan Vô Ngần cùng với các ông chủ của các gia tộc cùng chiến tuyến với ông ta cũng cảm thấy như vậy, bọn họ cảnh giác chăm chú nhìn Kiếm Thần, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu.
"Tôi tên là Kiếm Thần, đến từ ngoại vực."
Kiếm Thần nhếch miệng lên cười, sau đó lạnh lùng nói: "Hôm nay, mọi người chỉ có một lựa chọn duy nhất là liên hợp lại với nhau chống lại giới luyện võ, như vậy mới có một con đường sống, nếu không...thì phải chết!"
"Ngoại vực!"
Tây Lạc Diệp nghe đến lời này, sắc mặt lập tức đại biến, lẩm bẩm nói: "Nghe nói 100 năm trước, có 4 cao thủ ngoại vực đã đến trái đất, cậu chính là một trong số đó sao?"
"Không sai!" Kiếm Thần thản nhiên nói.
"Điều này không thể nào!"
Thượng Quan Vô Ngần lắc đầu, không tin nói: "Bốn cao thủ ngoại vực năm đó không phải đều bị Tô Vô Kỵ đánh bại hết rồi sao!"
"Tô Vô Kỵ?"
Kiếm Thần lại cười nhạo nói: "Ha ha ha, dựa vào ông ta sao, còn có lá gan giết tôi sao."
"Cho dù là vị đại nhân vật thông thiên ở sau lưng ông ta cũng không dám tùy tiện gi ết chết 4 người chúng tôi."
Kiếm Thần không có chút kiêng dè nói: "Mặc dù ông ta là tiên đế nhưng phía sau lưng chúng tôi lại có đến ba vị tiên đế."
"Lúc đầu, tôi chỉ nhắc đến ba vị tiên đế sau lưng mình mà uy hiếp một câu thôi đã khiến cho Tô Vô Kỵ và vị đại nhân vật thông thiên kia khiếp sợ, không dám ra tay giế t chết 4 người chúng tôi."
"Chẳng qua tên tiên đế đó ra tay làm suy yếu đi cảnh giới của 4 người chúng tôi, để chúng tôi trở về làm kết đan mà thôi."
Kiếm Thần cầm thanh kiếm gãy trong tay, nói tiếp: "Tô Vô Kỵ quả thực cũng kinh tài tuyệt diễm, ông ta vậy mà chỉ dựa vào sức một mình ông ta đánh bại được 4 cao thủ kết đan đỉnh phong chúng tôi, có dáng vẻ để trở thành tiên đế, e là lúc tiên đế còn trẻ cũng không có cách gì ngăn chặn được bốn người chúng tôi, vậy mà Tô Vô Kỵ lại làm được, thực sự cũng khá khủng bố."
"Nhưng như vậy thì sao chứ, ông ta vẫn không dám giết chúng tôi, chính là vì ông ta kiêng kị ba vị tiên đế sau lưng chúng tôi, thế là đành thả chúng tôi ra."