Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1569



"Nếu như không phải ba vị tiên đế kia có lệnh, căn dặn chúng tôi đợi thêm 100 năm nữa thì trái đất sớm đã bị 4 người chúng tôi thống trị rồi."  

Kiếm Thần đổi giọng nói: "Nhưng mà, núi Côn Luân đột nhiên có biến, một trong 4 người chúng tôi có một người chiếm cứ núi Côn Luân, không lâu trước đó thế mà lại bị người ta giế t chết rồi."  

"Nếu như người trái đất mấy người đã muốn khơi màu chiến tranh, vậy thì không trách chúng tôi được."  

Kiếm Thần cười đùa nói: "Nghe nói ở trái đất còn có 1 hệ thống tu luyện khác đã mở ra một cuộc cải biến."  

"Ha ha, còn nữa rốt cuộc ở Côn Luân đã xuất hiện người nào mà có thế gi ết chết được Lục Quân Đình."  

"Trước khi làm rõ hết những chuyện này thì 3 người chúng tôi sẽ không ra tay, chỉ đành để mấy người cổ tộc các người đi tìm hiểu trước đã." Kiếm Thần thẳng thắn nói.  

Anh ta cũng không nói vòng vo,,mà trực tiếp nói cho Tây Lạc Diệp biết mục đích của mình.  

Khơi màu cuộc chiến giữa cổ tộc và giới luyện võ chính là một cuộc thăm dò của anh ta, anh ta nhân cơ hội này tìm hiểu xem giới luyện võ đã phát triển đến đâu rồi, đồng thời cũng tìm hiểu được kẻ nào đã gi ết chết Lục Quân Đình.  

"Thì ra là vậy!"  

Tây Lạc Diệp nghe hiểu cả rồi, sau đó ông ấy lại nhìn sang Đông Phương Diệu, trầm giọng nói: "Đông Phương Diệu, Kiếm Thần sao lại ở đây, mục đích của cậu ta, ông sớm đã biết rồi đúng không? Tôi cần một lời giải thích!"  

"Anh Lạc Diệp, cái này cần gì phải giải thích nữa, còn chưa nhìn ra sao, gia tộc Đông Phương đã trở thành chó săn của ngoại vực rồi!"  

Thượng Quan Vô Ngần ở bên cạnh đáp lại, sau đó nhìn chăm chú Đông Phương Diệu, lạnh lùng nói: "Có phải không, ông chủ Đông Phương?"  

"Thế thì làm sao hả!"  

Đông Phương Diệu không hề để ý, lạnh lùng nói: "Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không định giấu nữa, 100 năm trước, gia tộc Đông Phương đã quy thuận ngoại vực rồi."  

"Nhưng mà có một từ e là ông dùng sai rồi, gia tộc Đông Phương không phải là chó săn, chỉ là chúng tôi biết thức thời mà thôi."  

Đông Phương Diệu lấy làm tự hào cười nói: "Đợi Kiếm Thần đại nhân và các vị đại nhân khác đoạt được thiên hạ rồi, thì gia tộc Đông Phương của tôi ắt hẳn có thể bước lên cao một tầng cao mới, vinh quang sáng lạng!"  

"Vinh quang sáng lạng!?"  

Tây Lạc Diệp nghe vậy, không hề khách khí, châm chọc nói: "Ha ha, Đông Phương Diệu, ông lại nói ngược rồi sao."  

"Nếu như tổ tiên của gia tộc Đông Phương biết được gia tộc Đông Phương của mấy người đã đầu phục ngoại vực, sợ rằng sẽ tức đến mức bật cả nắp quan tài mà leo ra ngoài mất!"  

"Im miệng!"  

Đông Phương Diệu thẹn quá hóa giận, ánh mắt sắc nhọn nói: "Tiền bối Kiếm Thần, tên Tây Lạc Diệp này chắc chắn sẽ không quy phục cậu đâu, xin cậu ra tay gi ết chết ông ta, để mà răn đe những người khác."  

"Hử?"  

Kiếm Thần lại nhíu mày, không hài lòng nói: "Từ khi nào mà tôi làm việc phải cần ông khoa tay múa chân vậy hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.