Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1617



Giờ phút này, Nam Cung Ngự hoàn toàn tuyệt vọng, thở dài một hơi thật dâu, toàn thân như tê liệt dưới đất.  

"Tô Thương!"  

Advertisement

Trường Phong thấy vậy, sắc mặt không vui mà mở miệng: "Cậu có ý gì chứ, Thập Tam là con của tôi, cậu còn ra tay với nó, thật sự không sợ con trai Phong Khê của tôi tới tìm cậu báo thù hay sao?"  

Tô Thương không trả lời, lần nữa đưa tay ra, cắt đứt cái bên dưới của Nam Cung Thập Tam Lang.  

"Cha..cha ruột...báo thù cho con."  

Advertisement

Nam Cung Thập Tam Lang chẳng qua chỉ là cảnh giới luyện khí mà thôi, bị thương nặng như vậy, lại thêm mất máu quá nhiều, chết ngay tại chỗ, biến thành một cái xác.  

"Tô Thương!"  

Trường Phong giận không kiềm được nói: "Cậu thật to gan, vậy mà dám giết Thập Tam của tôi!"  

"Thì sao chứ?"  

Tô Thương nhìn chăm chú Trường Phong, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không chỉ có anh ta, mà ông cũng phải chết!"  

"Cậu!"  

Trường Phong nhất thời sợ hãi trong lòng, cảnh giác nhìn vào Tô Thương nhắc nhở: "Đừng tưởng rằng cậu giết người diệt khẩu thì Phong Khê sẽ không biết được chuyện này nha."  

"Hôm nay cậu đến, tất nhiên phải cứu những người ở núi Côn Luân này rồi, sau khi con trai Phong Khê của tôi trở về, phát hiện những người này đã đi mất, chắc chắn có thể đoán ra được cậu."  

Trường Phong nói thêm: "Đến lúc đó, cho dù là đuổi cùng giết tận thì nó cũng sẽ tìm cậu báo thù!"  

"Không cần anh ta tìm tôi, tôi sẽ tự đi đến núi Cửu Phong tìm anh ta, ông cứ xuống dưới đó trước đi, rất nhanh thôi ba người một nhà các ông sẽ được đoàn tụ."  

Tô Thương híp hai mắt lại, trong mắt lộ ra sát ý nồng nặc.  

"Vị đại nhân này."  

Có điều lúc này, Nam Cung Ngự nằm dưới đất bỗng nhiên oán giận nhìn chằm chằm vào Trường Phong, cắn rằng cầu xin nói: "Có thể để tôi tự tay giết người này được không?"  

"Hửm?"  

Tô Thương ngừng tay, khẽ cười nói: "Ông phải suy nghĩ cho kỹ, ông ta là cha của Phong Khê thiếu gia, nếu ông giết ông ta thì gia tộc Nam Cung coi như đối đầu với Phong Khê thiếu gia đó nha."  

"Tiểu nhân nghĩ kỹ rồi."  

Nam Cung Ngự nói nghiêm túc: "Gia tộc Nam Cung chúng tôi, hơn 100 năm nay đều nối giáo cho giặc, trợ giúp Ngoại Vực làm rất nhiều chuyện."  

"Nhưng trời đất chứng giám, chúng tôi chỉ là bất đắc dĩ, không hề tự nguyện làm."  

"Giờ này ngày này, cậu đi vào gia tộc Nam Cung, thì gia tộc Nam Cung đã đi đến đường cùng, chắc chắn tiếp theo, cậu nhất định sẽ tiêu diệt hết toàn bộ gia tộc Nam Cung."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Nếu đã như vậy, thế thì ngược lại tôi xin cậu cho gia tộc Nam Cung một cơ hội."  

"Để tôi đến tự tay gi ết chết Trường Phong, dùng cách này để chứng minh chuyện gia tộc Nam Cung chúng tôi sẽ đoạn tuyệt với người của Ngoại vực."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Dù sao con đường đang đợi gia tộc Nam Cung, cũng chỉ có con đường chết thôi, mong đại nhân đồng ý."  

"Ha ha."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.