Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Thương, trong mắt tràn đầy sự kính sợ.
Mạnh!
Tiểu thiếu gia, quá mạnh!
Advertisement
Trường Phong là cảnh giới nguyên anh sơ kỳ, vậy mà lại bại dưới tay của tiểu thiếu gia, hơn nữa, tiểu thiếu gia còn chưa dùng hết sức nữa đó nha.
Quả nhiên hết sức khủng bố mà, tiểu thiếu gia bây giờ, rốt cuộc là ở cảnh giới gì chứ?
Advertisement
"Thằng nhãi con."
Tô Thần Binh không nhịn được, tò mò hỏi: "Con không phải cảnh giới trúc cơ à, tại sao ngay cả nguyên anh cũng không phải là đối thủ của con, rốt cuộc con là tu vi gì vậy?"
"Cha à."
Tô Thương mỉm cười, rồi nói: "Nói như thế này với cha vậy, dưới hóa thần thì con chính là bất khả chiến bại, mà hóa thần trở lên..."
"Hóa thần trở lên thì là một chọi ngang với một à?" Tô Thần Binh giành nói.
"Chọi ngang con khỉ gió."
Tô Thương có chút ngượng ngùng nói: "Hóa thần trở lên thì một bàn tay thôi đã đánh chết con rồi."
"F*ck, vậy con còn tỏ ra ngầu làm gì hả, ông đây còn tưởng con thật sự vươn lê n đỉnh rồi chứ." Tô Thần Binh mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ nói.
Đương nhiên.
Đây chỉ là ngoài miệng trêu đùa nhau vậy thôi, trên thực tế, trong lòng ông ấy vô cùng tự hào, khóe miệng không ngừng cong lên cười.
Con trai của tôi, thật giỏi mà.
Còn trẻ tuổi như vậy mà đã mạnh như thế rồi, ha ha ha, sau này thành tựu không thể đoán trước được mà.
Bốp!
Tô Thần Binh vừa mắng Tô Thương xong thì bàn tay của Tô Kiền Khôn ở bên cạnh hung hăng tát Tô Thần Binh một cái.
"Cha, sao cha lại đánh con chứ?" Tô Thần Binh mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, vô tội nói.
"Trong lòng cha khó chịu."
Tô Kiền Khôn lườm Tô Thần Binh một cái, sau đó nói: "Con trai con giỏi như vậy, nhưng con trai của cha lại như một thằng bỏ đi, cha không vui thì cũng không thể đánh con sao?"
"Con..."
"Con con cái gì, bản thân thì không có chí khí, già như vậy rồi mà cũng chỉ là luyện khí, con không sợ mất mặt, chứ cha thì không biết giấu mặt đi đâu cho hết đây." Tô Kiền Khôn trừng mắt nhìn Tô Thần Binh, chán ghét nói.
"Cha, cha còn không thấy ngượng khi nói như vậy sao."
Tô Thần Binh không dám đối mặt với Tô Kiền Khôn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Bản thân cha không phải cũng chỉ mới là cảnh giới luyện khí sao, có tư cách gì mà chế giễu con chứ."
"Im miệng, các đồ rác rưởi nhà con."
Tô Kiền Khôn đỏ bừng mặt, sau đó giải thích nói: "Mặc dù cha là luyện khí, nhưng cảnh giới của cha và con trai của cha cũng không có chênh lệch mấy."
"Nhưng con thì sao? Con là luyện khí, con trai con đã là hóa thần trở xuống thì bất khả chiến bại rồi."
Tô Kiền Khôn trách mắng nói: "So sánh như vậy thì con không phải là thứ bỏ đi sao?"