Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1624



“Ông nội, cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”   

Tô Thương nhìn thấy biểu cảm khó coi của Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh, nên trong chốc lát sắc mặt anh ấy cũng trầm xuống.   

Advertisement

Nửa năm trước.  

Khi Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ, đã có được khả năng có thể khiến người người khác trực tiếp thăng cấp lên cảnh giới võ tôn.  

Advertisement

Người ở cảnh giới võ tôn đã trở thành người mạnh nhất đứng đầu trong thiên hạ rồi, nhưng theo lý mà nói thì chị gái không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.   

“Haizzz.”  

Lúc này, Tô Kiền Khôn thở dài một hơi nói: “Dực Cân nó…. Mất tích, không có tin tức gì nữa rồi.”  

“Ông đã sai người đi nghe ngóng tình hình rồi, hoàng thượng Long Hành Thiên, cũng phái quân tinh nhuệ đi tìm kiếm, nhưng không có tin tức gì cả.” Tô Kiền Khôn biểu lộ ra vẻ phức tạp nói.   

“Sau khi con rời khỏi Giang Bắc, Dực Cân ra chiến trường, từ đó về sau, thì không có tin tức gì nữa hết, giống như biến mất khỏi cuộc sống này vậy.”   

Tô Thần Binh nói thêm, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng: “Cũng không biết bây giờ Dực Cân như thế nào rồi, còn sống hay đã chết đây.”   

Mất tích sao?  

Trên chiến trường á?  

Tô Thương khẽ nhíu mày, trong lòng đương nhiên cũng lo lắng, tình cảm của anh ấy đối chị gái, vô cùng sâu đậm.    

Nhiều năm trôi qua như vậy, chị gái vẫn luôn là người bảo vệ anh ấy, trong lòng Tô Thương, chị gái chắc chắn là một trong những người quan trọng nhất.   

Nhưng bây giờ, chị gái lại biệt vô âm tín.  

Nhưng.   

Ông nội và cha thì rất buồn, nên Tô Thương không biểu lộ ra bên ngoài, mà chỉ an ủi mọi người: “ Ông nội, cha, hai người cũng không cần phải lo lắng.”   

“Thực lực của chị con không yếu, ở chiến trường thì đánh đâu thắng đấy, nên không có ai khiến chị bị thương được đâu.”   

“Không yếu cái gì chứ, nó mới ở cái cảnh giới đó thôi mà, bây giờ giới luyện võ đã thay đổi rồi, thiên tông địa tông, nhiều nhan nhản ra đấy chứ.”   

Mặt mũi Tô Kiền Khôn vẫn tràn đầy vẻ lo lắng nói: “Thập Đại Cổ Tộc cũng đã xuất hiện ở bên ngoài rồi, chút thực lực đó của Dực Cân, thì làm sao mà chống chọi được.”   

“Có một chuyện e là hai người vẫn chưa biết.”   

Tô Thương nở một vòng nụ cười, trấn an nói: “Nửa năm trước, thông qua một một số thủ đoạn đặc biệt, chị của cháu đã thăng cấp lên cảnh giới võ tôn, ngang bằng với cảnh giới kết đan.”   

“Cảnh giới võ tôn, dù nửa năm đã trôi qua rồi, bây giờ trong giới luyện võ, có được bao nhiêu người ở cảnh giới võ tôn chứ?”   

Tô Thương nói tiếp: “Còn về thập đại cổ tộc, có lẽ bọn họ có rất nhiều cao thủ cảnh giới trúc cơ, nhưng người tu chân ở cảnh giới trúc cơ, lại không có lấy một ai, cảnh giới giả đan gì đó, e là cũng chẳng có được mấy người đâu.”   

“Tóm lại, hai người yên tâm đi, chị con có sức tự vệ, không gặp nguy hiểm được đâu.” Tô Thương cười nói.  

Nghe thấy Tô Thương nói như vậy, sắc mặt của Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh mới tốt lên được một chút. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.