Sau đó, Tô Thần Binh nhìn về phía Tô Thương, hỏi dò: “Con định đến núi Cửu Phong sao?”
Advertisement
“Cha nghe bọn họ nói, tên Phong Khê thiếu gia kia, thực lực thâm sâu khó đoán, Thạch Hạo Hãn của vùng núi tế trời, mấy ông già ở vùng giữa núi và biển của núi Lao Sơn, và cả Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, mấy người này đều bại trận dưới tay Phong Khê thiếu gia.”
Tô Thần Binh đề nghị: “Theo cha thì, Tô Thương, hay là chúng ta tạm thời tránh phiền phức này đã, đợi con mọc đủ lông cánh rồi, thì hẵng đi khiêu chiến với thiếu gia Khuê Phong cũng không muộn mà.”
Advertisement
“Cha, cha coi thường người khác quá đấy.”
Tô Thương nở một nụ cười nói: “Không phải con vừa mới nói rồi sao, từ võ thần trở xuống, thì không ai có thể là đối thủ của con được.”
“Không phải chỉ là Phong Khê thiếu gia thôi à, con tin con có thể đánh bại được anh ta, con nhất định phải đến núi Cửu Phong.”
Tô Thương khẽ cười nói: “Ông nội, cha, hai người không cần phải lo lắng cho con đâu.”
“Con của bây giờ, đã không phải con của hôm qua nữa rồi, ngày xưa hai người bảo vệ con, nên từ nay trở đi, đến lượt con bảo vệ cho hai người rồi.”
Câu nói này, đã khiến Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh vô cùng cảm động.
Sau một hồi trầm tư, Tô Thần Binh gật đầu nói: “Được, nếu đã vậy, thì chúng ta sẽ không ngăn con nữa.”
“Ừm.”
Tô Thương cười nói: “Trước khi con đưa mọi người đến núi Côn Luân, ở đó con đã bố trí La thiên hỏa lò trận để bảo vệ, người tu chân từ hóa thần trở xuống, thì không thể nào phá giải được.”
Vừa nói, Tô Thương liền nhìn về phía Tô Thanh Y, rồi nói tiếp: “Tô Thanh Y, sau khi trở về ông cứ yên tâm dưỡng thương đi, đợi tôi mang xác tên Phong Khê thiếu gia kia trở về, sẽ tái tạo lại cơ thể cho ông.”
“Vâng, cảm ơn tiểu thiếu gia ạ.” Tô Thanh Y lễ phép nói.
“Ừm.”
Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía đầu Tô Thần Binh, chiếu ra một vệt sáng.
“Cha, đây là phương pháp khống chế La thiên hỏa lò trận, cha hãy nhớ, đừng cho bất cứ kẻ nào mở trận pháp ra.”
Tô Thương nhắc nhở: “Lần này cũng là vì Tô Thanh Y mở trận pháp để ra ngoài, nên mới dẫn đến việc núi Côn Luân bị đánh phá, may mà mọi người vẫn bình an vô sự, nhưng lần sau, không ai có thể đảm bảo được đối phương có đại khai sát giới nữa không.”
“Cho nên, điều này vô cùng quan trọng, đừng để bị lừa thêm lần nữa, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy.”
Sau khi Tô Thương dặn dò qua một lượt, cũng không quên khen Tô Thần Binh: “Cha, trong số những người này, cha là người cẩn trọng nhất trong số đó, con tin không ai có thể làm cha dao động được.”
“Đó là đương nhiên rồi.”
Tô Thần Binh bỗng đắc ý, chỉnh trang lại quần áo của mình, tiện thể liếc về phía Tô Kiền Khôn một cái, như muốn nói: He he, con mạnh hơn rồi.
“Nhìn cái kiểu người không có tiền đồ như con kìa, bị con trai giao nhiệm vụ cho, mà còn dương dương tự đắc được, không thấy mất mặt à.” Tô Kiền Khôn nói theo kiểu khinh thường.