Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1647



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiền bối Ngô không phải đã nói rồi sao, bà ấy chí ít cũng có thể xử được Phong Khê thiếu gia, nguy cơ ngày mai cũng không khó để giải trừ."  

"Lần này cao thủ nguyên anh đến trái đất không chỉ có mình Phong Khê thiếu gia, ngoài anh ta ra, còn có chín người nữa, toàn bộ đều giống với cảnh giới của anh ta, cho dù là Phong Khê thiếu gia chết rồi thì giới luyện võ vẫn tràn đầy nguy hiểm, trên thế giới lại không có người thứ hai như tiền bối Ngô."  

Advertisement

"Sơn chủ Thạch Hạo Hãn của vùng đất tế trời, đã là đẳng cấp đỉnh phong của giới luyện võ rồi, nhưng ông ấy thi triển thần công Thái Sơn rồi thì vẫn không phải là đối thủ của nguyên anh, ông ấy đã bị Phong Khê bắt giam ở gia tộc Thượng Quan rồi, núi Bồ Đề, Lao Sơn, núi Nga Mi, tất cả các ngọn núi danh tiếng đều bị bắt cả rồi, còn ai có thể chống đỡ cho giới luyện võ nữa chứ."  

"Minh chủ của chúng ta đâu rồi, nửa năm nay không nghe thấy tin tức gì của anh ấy, một tay anh ấy khởi động cải biến giới luyện võ, bộc phát ra lực chiến đấu vô cùng khủng khiếp, nếu như có thể xuất hiện có lẽ sẽ bảo vệ được giới luyện võ."  

Advertisement

"Anh nói Tô Thương sao? Anh ta thì thôi đi vậy, tôi nghe nói, nửa năm trước, ở trên núi Võ Đang, anh ta chẳng qua chỉ là dùng trận pháp của núi Võ Đang cho nên trong thời gian ngắn mới có thể có được thực lực đánh bại Nam Cung Dận mà thôi."  

"Không sai, cảnh giới thật sự của Tô Thương chỉ là trúc cơ, hơn nữa còn là lúc đại hội võ thuật diễn ra mới tấn cấp lên thôi, mới nửa năm, anh ta mạnh lên được bao nhiêu chứ, nói không chừng còn không bằng tôi nữa, tôi ít nhất cũng đã là cảnh giới võ tôn rồi, có thể sánh ngang với kết đan sơ kỳ, giả đan tam chuyển cũng chưa hẳn là đối thủ của tôi, thời gian nửa năm thôi mà, Tô Thương cũng không thể là đã đặt chân lên giả đan tam chuyển chứ?"  

"Haiz, nói đến trái đất có lẽ thật sự vẫn có một người có thể chống trả lại được với các cao thủ ngoại vực kia."  

"Ai vậy?"  

"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên chính là Tô Vô Kỵ tung hoành khắp thiên hạ 100 năm trước rồi, lúc đó ông ấy đã là độ lôi kiếp của cảnh giới nguyên anh rồi, nếu như ông ấy còn sống đến bây giờ thì chắc chắn có thể chiến với Phong Khê thiếu gia một trận."  

"Tô Vô Kỵ... niềm hy vọng của loài người, đáng tiếc, ông ấy đã bị lôi kiếp đuổi giết rồi, chỉ còn là cái xác không hồn."  

...  

Một đêm này, đông đảo những người luyện võ đang tụ tập ở trên núi Cửu Sơn, đều quyết định sẽ không ngủ, bọn họ tụ tập thành tốp năm, tốp ba bàn tán xôn xao.  

Tô Thương và Nam Cung Ngự đi ngang qua, đương nhiên nghe được cuộc đối thoại của những người này, chỉ là hai người họ cũng không thèm để ý tới.  

Vòng qua bọn họ, Tô Thương dẫn theo Nam Cung Ngự trực tiếp bay thẳng về phía núi Cửu Sơn.  

Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cửa sơn môn của núi Cửu Phong.  

Một đám đệ tử của núi Cửu Phong phát hiện ra sự xuất hiện của Tô Thương và Nam Cung Ngự liền tiến lên ngăn lại.  

Dẫn đầu đám đó là một tên thanh niên, sắc mặt khó coi nói: "Lão minh chủ có lệnh, hễ mà là đệ tử của giới luyện võ muốn nương nhờ vào núi Cửu Phong thì không được đi vào núi Cửu Phong, hai người các người, mau mau rời đi, không thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"  

Nói xong, tên thanh niên dẫn đầu liền rút thanh kiếm dài trong tay ra, lạnh lùng chăm chú nhìn Tô Thương.  

Sau lưng anh ta, còn có hai mươi, ba mươi đệ tử núi Cửu Phong, cũng đồng loại rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Tô Thương và Nam Cung Ngự.  

"Người tới là khách."  

Tô Thương dừng chân lại, sau đó bình thản nói: "Núi Cửu Phong mấy người sao lại đối xử với khách khứa như vậy chứ?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.