Vẻ mặt Vương Phú Quý như đưa đám, ngay sau đó hưng phấn nói: "Nhưng mà đưa tang thì con rất giỏi."
"Cha nuôi, không phải con khoác lác đâu, trong thế giới phàm tục không có ai giỏi tu chân hơn con, trong giới tu chân thì không có ai giỏi đưa ma hơn con."
"Sở trường của con là đưa ma, chưa đưa được mười người thì cũng được tám người rồi."
Advertisement
Nói đến chuyện mình thích, Vương Phú Quý mặt tươi như hoa, vô cùng kích động nói: "Cha nuôi, cha yên tâm đi, con sẽ làm cho cha một lễ tang thế kỷ hiếm có trên đời, đợi đến ngày cha qua đời, con đảm bảo sẽ khiến cha chết nhắm mắt, chết vui vẻ, trên đường xuống hoàng tuyền..."
Rầm.
Advertisement
Tô Ma thật sự không nghe nổi nữa, cũng không khách khí với Vương Phú Quý mà trực tiếp cho anh ấy một cú đá, sa sầm mặt nói: "Con đang nói cái gì vậy, chỉ mong cha chết là sao, mau cút đi, nói thêm câu nữa là ông đây sẽ đánh bay con ra ngoại vực đấy!"
"Khụ."
Sau khi Vương Phú Quý đứng vững mới ngại ngùng cười hai tiếng: "Xin lỗi cha nuôi, nói đến chuyện con thích là con lại không nhịn được."
"Không có tiền đồ!"
Tô Ma lẩm bẩm một câu, nhìn qua có vẻ thấy Vương Phú Quý rất phiền, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, còn có chút đắc ý.
Vương Phú Quý là người có thiên phú tốt nhất trong số những thanh niên tuấn tài mà ông ta từng gặp.
Cho dù là ở ngoại vực thì cũng là người nổi bật, nhất định có thể thành người mạnh nhất một phương.
Có thể nhận một đứa con nuôi có thiên phú kinh khủng như vậy cũng coi như một chuyện tốt.
"Cha nuôi."
Vương Phú Quý sợ bị đánh nên không tiếp tục nói về đề tài lúc trước nữa, vì vậy nói sang chuyện khác: "Con nhớ lúc ở núi Võ Đang, cánh tay của cha đã mọc ra rồi mà, sao bây giờ lại cụt một tay rồi?"
"Cánh tay cha đã hòa làm một với con, cánh tay lúc trước là do cha biến ra, bởi vì cha không quen với việc thiếu một cánh tay, trên thực tế cánh tay kia cũng không có tác dụng gì cả."
Tô Ma giải thích: "Sau khi sống lại, cha đã quen với việc cụt một tay, nên mới để nó biến mất."
"Như vậy sao."
Vương Phú Quý nhìn cánh tay trái của mình, do dự mấy giây mới lấy dũng khí nói: "Cha nuôi, nếu cánh tay này là của cha thì xin cha hãy lấy lại đi, con có thể dùng cánh tay khác."
"Không cần."
Tô Ma lắc đầu nói: "Cha đã nói rồi, nó đã hòa làm một với con."
"Hơn nữa cánh tay này đã sinh ra linh trí, con là Thái Ly kiếm thể, tiền đồ vô lượng, làm sao nó chịu trở lại trên người một lão già như ta chứ."
Tô Ma khẽ cười nói: "Hơn nữa con cho rằng người tu chân lắp thêm một cánh tay nữa là chuyện đơn giản sao, nếu không có Tô Thương, con sẽ không bao giờ dung hợp được với cánh tay này của cha đâu."
"Nhưng..." Vương Phú Quý ngượng ngùng nói.
"Không nhưng gì cả, con cứ yên tâm dùng đi, cánh tay này coi như là quà cha tặng cho con."
Tô Ma cười nói: "Cha cũng không thể nhận không đứa con nuôi này được."