Không biết là ai mở đầu, mà bây giờ những người luyện võ cổ đại đều đang ồn ào lặp lại những lời này.
"Ha ha,chỉ là mấy con con kiến hôi mà thôi, nếu đã ăn nói không lễ độ, vậy thì không cần phải sống nữa!"
Phong Khê thiếu gia nghe được những lời này, sắc mặt vô cùng khó coi, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng. Anh ta lập tức vung tay lên, đánh ra một luồng linh khí, chuẩn xóa sạch toàn bộ người luyện võ cổ đại ở bên dưới.
Advertisement
Bây giờ anh ta là Nguyên Anh đỉnh phong, thực lực đã vượt xa những người luyện võ cổ đại ở phía dưới, cho dù có tấn công đại thì vẫn có thể giết hàng loạt số đông người luyện võ cổ đại.
Thế nhưng.
Advertisement
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngô Thanh Ảnh đã chạy tới. Bà ấy cũng vung tay áo lên đánh ra một luồng sức mạnh khủng bố được ngưng tụ bởi chân khí.
Ầm!
Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, lập tức, nơi đây truyền đến một tiếng vang chấn động.
Ngay sau đó, dư âm của luồng sức mạnh khủng bố đã tạo thành hình gợn sóng tản ra khắp xung quanh.
Vô cùng may mắn là hai người bọn họ đối đầu nhau ở giữa không trung, cho nên dư âm của sức mạnh chiến đấu cũng không lan đến bên dưới, nếu không chỉ riêng luồng sức mạnh còn thừa này đã có thể đánh chết một nhóm người.
Sau khi đón nhận đòn tấn công của Phong Khê thiếu gia, Ngô Thanh Ảnh đứng ở phía dưới, bà ấy chống gậy, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Khê thiếu gia đang lơ lửng giữa không trung, giọng điệu bình thản nói: "Phong Khê thiếu gia, đối thủ của cậu là tôi, cần gì phải làm khó bọn họ."
"Ngô Thanh Ảnh, đệ nhất giới luyện võ cổ đại, hahaha, rốt cuộc bà cũng tới rồi!"
Phong Khê thiếu gia đón nhận ánh mắt của Ngô Thanh Ảnh, anh ta hài lòng cười nói: "Không hổ là Võ Thánh đỉnh phong, sức chiến đấu không hề yếu kém, vậy mà chỉ đánh bừa một đòn là đã có thể ngăn cản được sức mạnh do tôi đánh ra, không tệ, có tư cách làm đối thủ của tôi."
"Về việc có tư cách hay không, Hạ Hầu Võ không nói cho cậu biết sao?"
Ngô Thanh Ảnh nhẹ nhàng cười nói: "Hôm qua ông ta theo lệnh của cậu đến dò xét tôi, đã bị tôi đánh bại chỉ với một chiêu, ông ta trở về không nói cho cậu biết ư?"
"Ha ha, quả thật tôi đã bảo ông ta đến dò xét bà."
Phong Khê thiếu gia cười lạnh nói: "Nhưng mà, Hạ Hầu Võ chỉ là một tên phế vật mà thôi, cái gì mà cảnh giới Giả Đan cửu chuyển, suy cho cùng cũng chỉ là thấp kém. Ngô Thanh Ảnh, bà đã bước chân vào Võ Thánh đỉnh phong, có thể so với Nguyên Anh đỉnh phong, thật sự làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Quá khen rồi." Ngô Thanh Ảnh thản nhiên đáp lại.
"Quả thật không giấu diếm gì, tôi đối với hệ thống võ thuật cổ đại có chút hứng thú, cho tới nay, sức chiến đấu đỉnh phong mà tôi dùng để đi khiêu chiến các ngọn núi lớn thì toàn là hạ thấp cảnh giới thôi."
Phong Khê thiếu gia nói tiếp: "Trong đó làm cho ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là Thạch Hạo Hãn của núi tế trời, Thái Sơn Thần Công của ông ta khủng bố thật đấy. Nếu không phải tôi giải trừ phong ấn kịp thời, sử dụng cảnh giới cao hơn ông ta, thì quả thật đã không áp chế được ông ta."
"Nhưng mà, Ngô Thanh Ảnh, đối đầu với bà thì tôi cũng không cần đè ép cảnh giới làm gì, mỗi người chúng ta đều chiến đấu hết sức mình, quang minh chính đại đánh nhau một trận, bà thấy thế nào?" Phong Khê thiếu gia cười nói.
"Được."
Ngô Thanh Ảnh chống gậy, thoạt nhìn thì thấy bà ấy tuổi già sức yếu, nhưng sức mạnh trong lời nói lại làm cho người ta tim sợ hãi.
"Vậy bây giờ... bắt đầu thôi!"
Dứt lời, Phong Khê thiếu gia chợt trở nên nghiêm túc, linh khí bao xung quanh cơ thể, anh ta lập tức phóng thẳng xuống phía dưới, hùng hổ giết về phía Ngô Thanh Ảnh.