Trừ phi đạt được đến cảnh giới tiên đế rồi, nếu không thì cho dù là người tu chân cảnh giới độ kiếp chỉ cần vào tháp Hư Không rồi thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của Tô Thương.
Bởi vì.
Tô Thương chính là chủ nhân của tháp Hư Không, ở đó, anh chính là trời, chính là đất, là chủ của tất cả.
Advertisement
"Cái tên Khuê Long lúc trước, còn để lại một nửa cơ thể rồng, thứ này không tệ nha."
"Còn nữa, người phụ nữ này lại có quan hệ đặc biệt với Viêm Long tiên đế, ắt hẳn trong vòng chứa đồ của cô ta có rất nhiều vật tư để tu luyện, lần này kiếm được món lợi lớn rồi."
Advertisement
Sau khi thu Xích Hồng Nguyệt vào tháp Hư Không xong thì Tô Thương nở một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng mà anh cũng không gấp lấy những thứ đồ này, mà anh muốn chính là điều khiển tháp Hư Không nhanh chân đuổi theo Phong Khê thiếu gia.
Ngay khi Xích Hồng Nguyệt bị đánh bại trong tích tắc kia thì Phong Khê thiếu gia đã xoay người bỏ chạy.
"Ha ha, Phong Khê thiếu gia, anh chạy không thoát đâu, dám xâm nhập núi Côn Luân, giam giữ người thân của tôi, lại còn dám hoành hành ở trái đất, hôm nay anh chết là cái chắc!"
Tô Thương đằng không bay lên, sau đó xuất ra tháp Hư Không, chuẩn bị một chiêu gi3t chết Phong Khê thiếu gia đang bị thương nặng.
Nếu như Phong Khê thiếu gia đang ở trạng thái đỉnh phong thì Tô Thương quả thực phải tốn tí sức lực.
Không chỉ có anh ta, cứ coi như đối mặt với Xích Hồng Nguyệt thì Tô Thương cũng không thể thắng dễ dàng được.
Nhưng bây giờ, hai người đó đã như nỏ mạnh hết đà, Tô Thương đến đối phó tự nhiên sẽ vô cùng nhẹ nhàng rồi.
Giờ này phút này.
Đối diện với cuộc truy sát của tháp Hư Không, Phong Khê thiếu gia căn bản không có sức lực để đánh trả nữa, thế là anh ta liền cầu xin tha mạng.
"Tô Thương, buông tha cho tôi đi, tôi có thể nói hết những gì cậu muốn biết, còn nữa, tôi nguyện ý đi theo cậu, cùng cậu ký khế ước linh hồn, giúp cậu đối phó với các cao thủ ngoại vực khác."
"Ha ha, không cần nữa, đợi sau khi gi3t chết anh rồi, tôi sẽ cướp đi các tài nguyên tu luyện của anh, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ tấn cấp lên, tự bản thân tôi có thể tiêu diệt được hết tất cả, giữ lại anh cũng chẳng có ích gì!"
Tô Thương quả quyết cự tuyệt: "Hơn nữa, tâm tư của anh quá nhiều, tôi không có thói quen nuôi hổ trong nhà."
"Tô Thương!"
Phong Khê thiếu gia nhìn thấy Tô Thương cự tuyệt như vậy, lập tức trầm mặt lại nói: "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, nếu như cậu mà ép tôi quá thì cậu cũng đừng mong là sẽ tốt hơn tôi!"
"Ồ?"
Tô Thương nhíu mày nói: "Xem ra anh còn thủ đoạn nhỉ, đến đi, cứ dùng ra xem nào, để tôi thấy anh còn giấu con bài tẩy gì nữa."
"Hừ!"
"Tô Thương, đây là do anh ép tôi đó!"
Phong Khê thiếu gia mặt trầm như nước, sau khi do dự một hồi thì cuối cùng lại nghiến răng, đem chùy Tử Kim ném lên trên cao, trầm giọng nói: "Chùy Tử Kim, nổ cho tôi!"