Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1747



Phong Khê thiếu gia lau đi vết máu trên khóe miệng, hơi thở yếu ớt. Anh ta nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương cái tên đáng chết, là mình đã xem thường anh ta."  

"Mình cứ cho rằng anh ta chỉ là một tên phế vật và chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh, cho nên cho dù mình đã phát hiện anh ta đang đứng một bên quan sát, nhưng cũng không hề cảnh giác anh ta."  

"Nhưng dù có thế nào đi nữa thì mình cũng ngờ tới, anh ta vậy mà lại có được thực lực lớn mạnh như vậy, thậm chí còn có thể giết được Nguyên Anh đỉnh phong."  

Advertisement

Phong Khê thiếu gia tức giận nói: "Thứ chó chết này, thực lực không tầm thường cũng không tính đến đi, nhưng cậu ta vậy mà lại ngồi thừa nước đục thả câu, nhìn hai bên đánh nhau rồi chiếm lấy phần lợi cho mình, đồ hèn hạ!"  

"Nếu như không phải mấy người chúng tôi đã tiêu hao sức lực quá lớn, không thì chọn bừa một người đứng ra thôi là cũng có thể gi3t chết được anh ta, đáng chết thật!"  

Advertisement

Phong Khê thiếu gia càng nói càng tức giận, trong mắt hiện lên lửa giận ngút trời, anh ta hận không thể xé nát Tô Thương ra.  

"Bây giờ, Khuê Long đã bị phế, Xích Hồng Nguyệt thì bị bắt, sau khi mình chạy trốn rồi thì e là Sắc Phong cũng rất khó mà thoát khỏi được lòng bàn tay của Tô Thương, mà bản thân mình cũng bị trọng thương."  

Phong Khê thiếu gia lẩm bẩm nói: "Thương thế thì có thể tính được, trong vòng tay lưu trữ của mình có một viên đan dược cứu mạng, có thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ. Nhưng không có Chùy Tử Kim thì thực lực của mình giảm đi rất nhiều, hoàn toàn mất đi tư cách tranh bá với các cao thủ ngoại vực khác!"  

"Tất cả những chuyện này đều do một tay Tô Thương tạo thành, đừng để tôi có được cơ hội, nếu không tôi phải khiến cho anh sống không bằng chết!"  

Phong Khê thiếu gia trong cơn giận dữ ngút trời, sau khi khôi phục lại tâm trạng thì lập tức lấy ra đá Thông Linh, khó mà lộ ra một tia tươi cười: "Mặc dù không có Chùy Tử Kim, nhưng lấy được đá Thông Linh cũng coi như là đã lấy được một chút an ủi."  

"Đá Thông Linh có thể kết nối với Viêm Long tiên đế, mình có thể dùng nó để liên lạc với Viêm Long tiên đế."  

Phong Khê thiếu gia châm chọc nói: "Hôm nay, tôi đã không thể nào chống lại những người khác, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là một lòng một dạ đi theo Viêm Long tiên đế."  

"Mình có thể thông báo chuyện đã xảy ra trên trái đất cho Viêm Long tiên đế biết, chủ động thể hiện lòng trung thành với anh ta."  

Nghĩ như vậy, Phong Khê thiếu gia lập tức nghiên cứu đá Thông Linh một hồi, sau đó nói: "Không hổ là chí bảo có thể kết nối với ngoại vực, muốn sử dụng nó thì cần phải tiêu tốn một số lượng lớn linh khí."  

"Nếu đã thì vậy thì mình cứ uống viên đan dược cứu mạng trước, phục hồi vết thương một chút đã."  

Nghĩ tới đây, Phong Khê thiếu gia thu đá Thông Linh vào vòng tay lưu trữ, sau đó lấy ra một viên thuốc, anh ta khẽ cười nói: "Chỉ vài bữa nữa thôi là mình đã khỏi hẳn, đến lúc đó chắc sẽ đuổi kịp linh khí khôi phục."  

"Ba người Minh Cửu bọn họ đi theo vị trí mà Viêm Long tiên đế đưa ra để đi tìm Huyết Ma, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào rồi, chờ cho bọn họ trở về thì cùng nhau đi Giang Bắc."  

Phong Khê thiếu gia cười khẩy nói: "Tô Thương, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ phải nộp mạng, tôi sẽ không cho anh có được cơ hội để mà ngư ông đắc lợi nữa đâu, tôi sẽ hợp sức với ba người Minh Cửu bọn họ thẳng tay xóa sổ anh!"  

Sau khi hạ quyết tâm, Phong Khê thiếu gia nuốt lấy đan dược trong tay, sau đó tiến vào trạng thái tu luyện.  

...  

Trong khi đó.  

Khuê Long cũng đã chạy thoát, anh ta tìm được một hang núi âm u ẩm ướt, nửa mình rồng nằm ở trong hang núi, phát ra từng tiếng gầm gừ của rồng.  

"Phong Khê, Xích Hồng Nguyệt!"  

"Hai người hãy chờ đó cho ta, đợi sau khi cơ thể bị chặt đứt của tôi sống lại, chắc chắn tôi sẽ nghiền nát xương cốt của hai người thành tro bụi, a!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.