Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 175-176



175: Nhất Ngôn Cửu Đỉnh Của Tô Thương


Không thể không nói.


Dì Phù có rất nhiều kinh nghiệm để chăm sóc người khác, dù sao thì cũng đã làm cả đời ở nhà họ Tô rồi, cho nên Tô Thương cũng không có từ chối mà giữ dì Phù lại.

Tô Du Du chơi đùa cả một buổi sáng, cho nên đã hơi mệt, Tô Thương liền dỗ cô bé đi ngủ trưa.

Sau khi cho con gái ngủ rồi, Tô Thương và Lý Nguyệt ngồi trên sofa cùng nhau xem tivi.

Trong thời gian này, hai người gặp mặt nhau rất là nhiều, nhưng mà đây là lần đầu tiên cả hai ngồi yên lặng bên nhau và tận hưởng khoảng không gian này.

“Tô Thương, Du Du đã 4 tuổi rồi, theo lý mà nói thì cũng phải đi học rồi, tối qua em đã gửi tin nhắn cho mẹ nó, hỏi Du Du học ở trường mẫu giáo nào, nhưng mà mẹ cô bé nói là trường của Du Du không ở Giang Bắc.”
Lúc này, Lý Nguyệt bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, thế là đề nghị nói: “Trẻ con không đi học thì cũng không được, em đang nghĩ chi bằng đăng ký cho Du Du đi học mẫu giáo, có thể đi học được mấy ngày thì hay mấy ngày, dù sao thì anh cũng không thể mỗi ngày, mỗi lúc đều có thể ở cùng nó được, em cũng phải đi học rồi còn bận rộn lớp dạy múa nữa.”
“Được.”
Tô Thương khẽ cười nói: “Vợ à, chuyện này đều giao hết cho em sắp xếp.”
“Ừm.” Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng lúc em biết một trường mẫu giáo này rất tốt, buổi chiều mình đi đăng ký thì ngày mai là có thể đi học được rồi.”
“Thời gian một tuần nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cứ để cho Du Du đi học trường mẫu giáo chơi mấy ngày đi.” Lý Nguyệt cười nói.

“Vợ à, em thật là chu đáo.”
Tô Thương dựa sát vào Lý Nguyệt, tay của anh bất giác để lên đùi của Lý Nguyệt sau đó thì bắt đầu không ngoan ngoãn.

“Tô Thương, anh làm gì vậy, đang giữa ban ngày ban mặt, đừng có đụng vào em.” Khuôn mặt đẹp như ngọc của Lý Nguyệt ửng đỏ lên.

Tô Thương cũng không thèm để ý, trực tiếp ôm Lý Nguyệt lên người mình, cười nham hiểm nói: “Hi hi, vợ à, lúc trước không phải em đã đồng ý với anh rồi sao, sau khi hết kỳ nguyệt san thì sẽ cùng anh… hi hi.”
“Em…em đồng ý với anh lúc nào chứ!”
“Hôm qua, anh nhớ rõ ràng mà.”
“Anh, anh ăn không nói có mà.”
“Ai dô, vợ à, không hổ là nữ sinh viên nha, lại còn dùng thành ngữ nữa kìa, xem ra anh cũng phải nói một câu thành ngữ mới được, nếu không thì làm sao thể hiện được anh cũng là một người văn hóa.”
Tô Thương vòng tay qua cái eo thon của Lý Nguyệt, rồi nghiêm túc nói: “Làm người quan trọng nhất là phải trung thực, giữ lời, đã hứa với người khác chuyện gì thì nhất định phải làm được, không được nuốt lời, vợ à, em phải giống như anh, phải là một người nhất ngôn của đỉnh, nói lời giữ lấy lời.”
“Phì!”
Lý Nguyệt nghe thấy như vậy, lập tức bật cười thành tiếng rồi bĩu môi nói: “Tô Thương, anh đang đùa với em sao, còn nói gì mà trung thực giữ lời hứa, anh nhất ngôn cửu đỉnh lúc nào hả, anh là ngoài loại người đó sao?”
“Em không tin sao?” Tô Thương nhíu mày nói.

Lý Nguyệt trừng mắt nhìn Tô Thương, rồi lắc đầu nói: “Không tin.”
“Ừ hử, vợ à, anh nổi giận rồi đó, bây giờ anh sẽ cho em thấy anh có phải là người nhất ngôn cửu đỉnh hay không.”
“Đến đi, đến đi, cho em thấy nào.” Lý Nguyệt không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Được, anh sẽ thỏa mãn em!”
Tô Thương gật đầu, rồi quay sang làm việc bằng cả hai tay, anh bắt đầu vén áo của Lý Nguyệt lên.

“Tô Thương, anh… anh cởi áo em ra làm gì?” Lý Nguyệt xấu hổ đỏ cả mặt, cô bắt đầu cảm thấy bối rối.

Tô Thương hỏi ngược lại, sau đó nghiêm túc nói: “Vợ à, em cứ chờ xem, chỉ trong vòng một câu nói thôi đừng nói là 9 lần, ít nhất anh có thể làm đến 19 lần, bảo đảm sẽ không khiến cho em thất vọng.”
Vừa nói Tô Thương vừa tiếp tục vén áo của Lý Nguyệt lên.

Nhất ngôn cửu đỉnh?
Nhất ngôn cửu… đỉnh?
Quá uá thô tục rồi!
Lý Nguyệt khuôn mặt sững sờ, sau khi phản ứng lại thì đỏ bừng cả mang tai.

“Tô Thương, anh không biết xấu hổ, nhất ngôn cửu đỉnh, anh đã nói thành câu thành ngữ bậy bạ gì rồi.” Lý Nguyệt nghiến răng, nghiến lợi nói, đồng thời dùng tay giữ chặt áo của mình lại.

“Nhất ngôn cửu đỉnh làm sao mà là bậy bạ được.”
Tô Thương nghiêm chỉnh nói: “Vợ à , để anh phổ cập cho em nguồn gốc về câu thành ngữ nhất ngôn cửu đỉnh nhé, trong thời trong thời Xuân Thu chiến quốc, nhà chính trị gia nổi tiếng Mao Tùy…”

“Dừng lại!”
Lý Nguyệt tối sầm mặt lại nói: “Thành ngữ nhất ngôn cửu đỉnh này giống như ý nghĩa mà anh đang nói sao?”
“Dù sao cũng không sai khác gì mấy.” Tô Thương cười hi hi nói: “Đến đi, vợ à, anh biểu diễn cho em xem một xíu, để em cảm nhận được văn hóa sâu sắc của câu thành ngữ này.”
“Em, em không cần.” Lý Nguyệt vội vàng đứng dậy, muốn trốn chạy ra khỏi Tô Thương.

Nhưng mà.

Tô Thương lại nắm chặt lấy cánh tay ngọc ngà của Lý Nguyệt, rồi trực tiếp lôi cô ngã vào lòng mình, anh dường như biến thành một tên tổng tài độc đoán ngay trong vài giây, nghiêm nghị nói: “Em gái à, em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, chiều theo anh đi.”
Nói xong, Tô Thương hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt giãy giụa vài cái, nhưng rất nhanh thì cũng buông xuôi theo, bắt đầu phối hợp với Tô Thương.

Nhưng ngay khi Tô Thương đang muốn làm đến bước cuối cùng thì Lý Nguyệt lại nói: “Không được, Tô Thương, kì nguyệt san của em vừa mới hết, nên không thể được, rất dễ mang thai đó.”
“Hi hi, vợ à anh lại phổ cập cho em một kiến thức nhỏ nhé, sau khi kỳ nguyệt san thì mấy ngày tiếp đó là khó mang thai nhất.”
Tô Thương ghé sát vào tai của Lý Nguyệt khẽ cười nói: “Bởi vì thời gian này không phải là thời kỳ rụng trứng, cho nên vô cùng an toàn, xác suất mang thai rất, rất là nhỏ.”
“Lại nói, nếu như mang thai rồi thì sao chứ, em là vợ chưa cưới của anh, cả đời này ngoại trừ em thì anh sẽ không lấy ai cả, bây giờ cũng có rất là nhiều người có con rồi mới kết hôn đó thôi hi hi.”
Sau đó, Tô Thương lại chuẩn bị đi đến bước cuối cùng.

Lý Nguyệt nhìn Tô Thương kiên trì như vậy, thì trong lòng cô cũng có chút dao động, thế là dần khép mắt lại, ngầm cho phép Tô Thương hành động.

Điều này khiến cho Tô Thương vô cùng hưng phấn, không khỏi nuốt xuống hai ngụm nước bọt, rồi lập tức đè Lý Nguyệt xuống.

Nhưng mà chính ngay lúc này, dì Phù không biết từ đâu lại xuất hiện, trên tay cầm cây lau nhà.

“Đại thiếu gia, nhấc cái chân qua một bên, cản trở tôi lau nhà rồi.”
???
Lau nhà lau nhà?
Tô Thương đen cả đầu lại, lập tức dừng hành động lại.

“A.”
Lúc này Lý Nguyệt mới ý thức được là đang có người thứ ba ở đây, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng ngồi dậy, hốt hoảng vuốt lại mái tóc đang rối bù của mình, cô ước gì có thể tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.

“Vợ à, chúng ta đổi chỗ khác, rồi tiếp tục nhé.” Tô Thương cười nói.

“Tô Thương, không, không được, em phải đi tìm nhà trẻ cho Du Du, rồi lát nữa còn phải đi đến lớp dạy múa nữa.” Lý Nguyệt đỏ cả mặt nói.

“Anh lái xe đưa em đi nhé.”
“Đúng vậy, thiếu phu nhân, để đại thiếu gia đưa cô đi đi, có mấy chuyện ở trên xe cũng có thể làm được.” Lúc này, dì Phù nghiêm túc nói: “Nhưng mà, hai người phải cẩn thận đó phải đậu xe ở nơi không có người, hôm nay tôi lướt Tik Tok thì nhìn thấy có một đôi nam nữ ở trong xe….

sau đó bị người ta quay lại phát lên mạng, xấu hổ chết đi được.”
“Không cần đâu Tô Thương, em gọi xe là được rồi.”
Vốn dĩ Lý Nguyệt cũng muốn đồng ý rồi nhưng mà sau khi nghe thấy nghe dì Phù nói thì lập tức đổi chủ ý, khuôn mặt ngọc ửng đỏ chạy ra khỏi biệt thự ven sông.

“Vợ à, anh không có ý đó, anh…”
Tô Thương đang nói thì Lý Nguyệt chạy xa rồi, sau đó anh nhìn sang dì Phù đang lau nhà, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Dì Phù, dì làm cái gì vậy!”
“Đại thiếu gia, cậu đang nói gì vậy, tai của tôi bị lãng nghe không rõ lắm?” Dì Phù hồn nhiên nói.

“Tôi!”
Tô Thương tức chết đi mà, xém chút là thành công rồi, kết quả là xôi bỏng hỏng không.

Nhưng mà, dù sao dì Phù cũng không phải là người làm bình thường, dì ấy đã chăm sóc Tô Thương hơn 20 năm rồi, bây giờ tuổi tác đã lớn, mắt mờ tai lãng, Tô Thương cũng không thể trách đối phương được.

“Thôi bỏ đi, đi đến chợ đen Cửu Môn một chuyến vậy, để Lưu Huy điều tra xem mẹ của Du Du là ai, sau đó lại hỏi Lưu Huy xem Minh chủ của anh ta thì khi nào tới Giang Bắc, bây giờ mình đang cần gấp đá năng lượng.”
Suy nghĩ đến đây, Tô Thường nhìn sang dì Phù dặn dò nói: “Dì Phù, Du Du đang ngủ, dì chú ý một xíu nhé, tôi có chuyện phải đi ra ngoài.”
“Được rồi, đại thiếu gia.” Dì Phù cung kính đáp lại.

CMN.

Lúc nãy không phải là tay lãng hay sao, sao bây giờ lại nghe rõ ràng rồi.

Tô Thương đen cả đầu lại nhưng cũng không trách phạt dì Phù mà.

bước nhanh ra khỏi biệt thự ven sông..


176: Mẹ Của Du Du Có Phải Là Giang Tuyết Nhi Không


Chiếc Ferrari chạy nhanh như bay, khoảng sau nửa tiếng đồng hồ, Tô Thương đã đến chợ Đen Cửu Môn.

Ngay sau đó, Tô Thương lấy số tài khoản của Tô Huyền Thiên để đăng kí rồi bước vào chợ Đen Cửu Môn.

"Tô thiếu gia."
Lưu Huy cùng với Vương Trại đang thi đấu, nhìn thấy Tô Thương đến thì vô cùng mừng rỡ, chạy ra đón Tô Thương.

"Chào." Tô Thương gật đầu nói: "Lần này tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ hai cậu điều tra giúp đây."
"Được."
Lưu Huy và Vương Trại bỏ ngang thi đấu, vội vàng lễ phép dẫn đường mời Tô Thương vào trong.

Bọn họ ko sợ Tô Huyền Thiên gặp khó khăn, mà là sợ Tô Huyền Thiên ko cần đến họ.

Dù sao, chỉ có giúp Tô công tử làm việc, bọn họ mới có cơ hội bước chân vào cảnh giới cao thủ tông sư.

Sau vài phút sau, cả ba người đi đến một căn phòng vắng vẻ.

Tô Thương ngồi trên ghế, còn Lưu Huy với Vương Trại thì cung kính đứng một bên, ko dám thất lễ.

"Tô công tử, cậu vừa rồi nói có việc cần chúng tôi điều tra." Lúc này, Lưu Huy sốt ruột nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra giúp cậu."
"Ừm, thật là phiền phức đó."
Tô Thương nhẹ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, vào thư viện mở một cái ảnh ra rồi nói: "Tôi muốn biết mẹ của cô bé này là ai, hai người có thể giúp tôi ko?"
Bức ảnh này được chụp khi đang đi chơi ở Happy Valley, nó rất rõ đấy.

"Tô thiếu gia, cậu yên tâm, đừng lo lắng.

Thế lực chợ Đen Cửu Môn của chúng ta đều ở khắp nơi.


Điều tra một người là chuyện ko thành vấn đề.

Chúng tôi đảm bảo chỉ cần trong vòng hai ngày sẽ có thể.

.

."
Lưu Huy nói xong, nhìn thấy màn hình điện thoại của Tô Thương liền đơ cứng lại.

Vương Trại cũng nhìn vào bức ảnh, nhưng cả hai người đều chọn cách im lặng.

"Làm sao vậy?" Tô Thương nhíu mày hỏi.

"Không, ko có chuyện gì ạ."
Lưu Huy đứng im một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Tô công tử, cậu điều tra mẹ của Du Du có chuyện gì sao?"
Cái này ko thể nói cho hai người biết được." Tô Thương nghiêm túc nói: "Hai người chỉ cần nói cho tôi biết là có thể điều tra được không?"
"Tôi có thể, nhưng.

.

."
Lưu Huy xấu hổ, suy nghĩ vài giây sau mới trả lời: "Tô thiếu gia, có một số việc tôi ko thể cùng Vương Trại làm được.

Như vậy đi, chờ một lát, tôi với Vương Trại đi báo cáo một chút."
"Được."
Tô Thương đương nhiên thấy được sự kỳ lạ của hai người, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ muốn biết đáp án.

Sau đó.

Lưu Huy và Vương Trại rời khỏi phòng và cùng nhau đi đến phòng liên lạc đặc biệt của chợ Đen Cửu Môn.

Những bức tường sắt ở đây được lắp đầy đủ loại thiết bị liên lạc tiên tiến, có thể cắt đứt mọi thông tin với thế giới bên ngoài.

“Lưu Huy, nếu tôi không nhầm, cô gái nhỏ trong điện thoại của Tô Công Tử là con gái của minh chủ, đúng không?” Vương Trại hỏi với vẻ không chắc chắn.

"Ừm."
Lưu Huy gật đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: "Toàn bộ võ lâm cổ đại đều biết minh chủ lúc trước đã hạ sinh một đứa con gái tên là Tô Du Du.

Nhưng quan trọng là Tô thiếu gia điều tra tiểu thư Du Du để làm gì.

Còn nữa, sao Tô công tử lại có ảnh của Tô Du Du ?"
"Tôi ko biết." Vương Trại ko biết vì sao nên đành nói tiếp: "Nhìn bức ảnh này thì ở đó hình như là khu vui chơi.

Tô công tử đưa Du Du đến Happy Valley sao?"
"Có lẽ là vậy, nhưng làm sao họ có thể biết nhau được?" Lưu Huy đoán: "Chẳng nhẽ minh chủ đã gặp Tô cổng tử rồi để cho Du Du đi với cậu ấy sao?"
"Không, tiểu thư rất quan trọng đối với minh chủ, vậy tại sao cô ấy lại giao tiểu thư cho Tô thiếu gia."
Vương Trại gạt đi suy đoán đó, sau đó đề nghị: "Tôi nghĩ rằng chuyện này chúng ta nên hỏi ý kiến minh chủ xem sao."
"Được đó."
Lưu Huy đồng ý, gọi cho minh chủ Thiên Sơn Tuyết ngay, lễ phép chào hỏi: "Minh chủ."
Cùng lúc đó.

Trong một biệt thự ở Giang Bắc, Thiên Sơn Tuyết nghe điện thoại, giọng lạnh lùng nói: "Ừm, sao bây giờ mới gọi cho tôi, có tin tức gì về Tô Huyền Thiên sao?"
"Vâng đúng ạ."
Lưu Huy gật đầu, rồi nói tiếp: "Tô thiếu gia hiện đang ở chợ Đen Cửu Môn, nhưng mà.

.

.

Tô thiếu gia đang cầm ảnh của cô Du Du và muốn chúng tôi điều tra giúp về mẹ của cô Du Du."
"Sao cơ?" Thiên Sơn Tuyết cau mày ní: "Tại sao lại có hình của Du Du?"
"Tôi ko biết ạ?" Lưu Huy đáp lời rồi hỏi: "Minh chủ, chúng tôi có nên nói với Tô công tử ko?"
Nghe vậy, Thiên Sơn Tuyết nhíu mày bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Sau một lúc, cô nói.

"Tôi đã đưa Du Du cho Tô Thương, mà Tô Huyền Thiên có quan hệ với Tô gia."
"Lưu Huy từng nói với tôi rằng ông nội Tô Càn Khôn cùng với Tô Huyền Thiên kết nghĩa.

Theo đúng lý mà nói thì Tô Huyền Thiên cũng được xem là ông nội của Tô Thương, bọn họ có quan hệ với nhau."
"Mặc dù Tô Thương là một tay ăn chơi, nhưng anh ấy ko ngốc.

Một cô bé Du Du đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh ấy thì có lẽ anh ấy đã bắt đầu nghi ngờ Du Du là con gái của mình rồi."
"Và Du Du cũng chưa từng đến Giang Bắc.

Với thế lực của nhà họ Tô, căn bản là ko có ích lợi gì nên Tô Thương sẽ nhờ Tô Huyền Thiên giúp đỡ, để cho Tô Huyền Thiên điều tra nguồn gốc của đ."
Thiên Sơn Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy đây là khả năng có thể xảy ra nhất.

Cô nhếch miệng cười: "Tô Thương ơi là Tô Thương, muốn biết nguồn gốc của Du Du à.

Sau này tôi sẽ nói cho anh biết.

Nếu anh biết Du Du là con gái của anh thì anh sẽ phản ứng như thế nào?"
Suy nghĩ đến đây.

Thiên Sơn Tuyết nói: "Lưu Huy, nói với Tô Huyền Thiên rằng mẹ của Du Du tên là Giang Tuyết Nhi.

Nhân tiện nói cho ông ấy biết rằng cha của Du Du là công tử số một Giang Bắc, là Tô Thương."
Giang Tuyết Nhi?
Tô Thương?
Lưu Huy ko hiểu, nhưng cũng ko dám hỏi mà cung kính nghe theo: "Vâng."
"Ừm."
Thiên Sơn Tuyết tiếp tục nói: "Tôi hiện tại ko thể ra ngoài được nên ko thể đến chợ Đen Cửu Môn được.

Hãy thay tôi hỏi số điện thoại của Tô Huyền Thiên.

Tôi sẽ gọi cho ông ấy khi xong việc."
Sau khi dặn dò, Thiên Sơn Tuyết cúp máy.

Lúc này.

Chợ Đen Cửu Môn.

Lưu Huy và Vương Trại rời khỏi phòng liên lạc bí mật và đi thẳng lên lầu, nói lại với Tô Thương những gì Thiên Sơn Tuyết đã dặn.

"Giang Tuyết Nhi sao?"
Sau khi nghe được câu trả lời, Tô Thương cười gượng.

Thật ra lúc trước trong lòng anh cũng mơ hồ đoán được, ko ngờ lại là Giang Tuyết Nhi.

Về ấn tượng đối với Giang Tuyết Nhi, Tô Thương vẫn ko thể quên được vì cô ấy là bạn thân nhất của Lý Nguyệt.

Đàn ông mà, hai lòng, Tô thiếu gia cũng ko ngoại lệ.

Khi đó, Giang Tuyết Nhi bước vào cuộc sống của Tô thiếu gia và Lý Nguyệt, cả ba người họ ngày đêm đồng cam cộng khổ với nhau.


Tô Thương cũng có ấn tượng tốt với cô ấy, anh ấy rất thích Lý Nguyệt, nhưng cũng thích Giang Tuyết Nhi.

Cái gọi là ăn trong bát, vẫn nhìn trong nồi, chắc có nghĩa là thế này đây.

"Lưu Huy."
Sau khi biết mẹ của Du Du là ai, Tô Thương hỏi: "Minh của của các người đã đến Giang Bắc chưa?"
"Bây giờ hiện đang ở Giang Bắc, nhưng minh chủ đang bận một việc rất quan trọng nên chưa thể đến đây được.

Cô ấy nhờ tôi xin số điện thoại của anh.

Cô ấy sẽ gọi cho anh sau khi xong việc."
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, sau đó nói cho Lưu Huy số điện thoại của mình, rồi thẳng thắn hỏi: "Tôi giúp mọi người nâng cao thực lực vẫn còn đến đá năng lượng.

Minh chủ của các người đến Giang Bắc có mang theo đá năng lượng ko?"
"Tô thiếu gia, yên tâm đi, minh chủ đã thu thập hai trăm viên đá năng lượng, sẽ giao đến Giang Bắc nhanh thôi." Lưu Huy nói.

"Vậy thì tốt rồi."
Tô Thương gật đầu nói: "Lấy được đá năng lượng, tôi sẽ giúp hai người đặt chân vào cảnh giới tông sư, tôi còn có việc, tôi đi trước."
Nói xong, Tô Thương rời khỏi chợ Đen Cửu Môn.

"Chào Tô công tử."
Lưu Huy và Vương Trại khom người chào.

Sau khi tiễn Tô Thương đi, Lưu Huy bắt đầu phân tích.

"Mẹ của Du Du rõ ràng là minh chủ.

Nói cách khác, minh chủ chính là Giang Tuyết Nhi, mà minh chủ vừa rồi nói cha của Du Du là Tô Thương.

.

.

"
Lưu Huy sửng sốt, nghi ngờ nói: "Chết tiệt, ko phải minh chủ có quan hệ với Tô Thương kia chứ?"
"Chắc chắn là vậy rồi, Tô Thương ko học vấn ko nghề nghiệp, bất tài vô dụng, là phế vật số một Giang Bắc.

Còn minh chủ là người xinh đẹp, số một cổ võ, Tô Thương làm sao sánh được?" Vương Trại tức giận nói.

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Nghĩ thật là đáng ghét mà.

Thật ko xứng với minh chủ!"
Lưu Huy cũng vô cùng tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.