Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1757



Vết thương trên người Vương Phú Quý chằng chịt, tình trạng cũng không tốt lắm, giờ phút này lại phách lối ra oai chửi thề.  

"Này tên nhóc kia, con từng giết người chưa?" Lúc này, Tô Ma đột nhiên hỏi.  

"Con..." Vương Phú Quý thoáng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Vẫn chưa..."  

Advertisement

"Thân là con nuôi Huyết Ma, mà chưa từng giết người, đúng là phế vật mà, giết hai chúng nó cho cha." Tô Ma nói.  

"Cái này...được!"  

Advertisement

Vương Phú Quý chần chờ một lát, nhưng ngay sau đó anh ấy liền gật đầu, nhanh chân đi về phía hai tên cao thủ Ngoại vực."  

Hai người này bây giờ, mặc dù linh khí đã hao hết, nhưng cũng vẫn có sức phản kháng.  

Có điều, Tô Ma không muốn lãng phí thời gian nữa, dùng uy lực áp chế hai người đó, nhân tiện để Vương Phú Quý ra tay.  

Phụt!  

Phụt!  

Vương Phú Quý giơ cao kiếm Vương Quyền, chém xuống một kiếm, hai tên cao thủ Ngoại vực liền đầu lìa khỏi cổ.  

Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quần áo Vương Phú Quý.  

Lần đầu tiên giết người, Vương Phú Quý lại không có chút khó chịu nào, mà ngược lại có chút hưng phấn, cảm thấy loại cảm giác này rất kích thích, biểu cảm có chút điên cuồng.  

Từ lần đi thành phố trước đó, Vương Phú Quý chứng kiến rất nhiều kẻ sát nhân, nên đã sớm quen với việc này rồi.  

Vì thế lần đầu tiên sát sinh, trong lòng anh ấy cũng có chuẩn bị sẵn.  

"Ha ha, được lắm, đây mới là con nuôi của Huyết Ma, nhóc con, từ nay về sau cha nuôi cho con giết càng nhiều người hơn." Tô Ma mặt mũi đầy tán thưởng mà nói.  

Lúc này.  

Vương Phú Quý thu hồi kiếm Vương Quyền, đi đến bên cạnh Tô Ma, nhìn thoáng qua cái xác của Minh Cửu, chửi thề nói: "Thôi bỏ đi, cha nuôi, cha không phải có biệt danh là Huyết Ma à, sao giết người lại còn giữ lại toàn thây thế này, đây không phải phong cách của cha nha."  

"Ha ha, con người của cha có một thói quen, cha không thích phá hư những thứ tốt đẹp."  

Tô Ma nói tiếp: "Cô gái này là thuộc hạ của Viêm Long tiên đế, cha chắc chắn phải giết, nhưng cô ta có ngũ quan tuyệt đẹp, giữ cho cô ta toàn thây là nguyên tắc của cha."  

"Là thế đó hả."  

Vương Phú Quý cười nói: "Không ngờ cha nuôi vẫn là người biết coi trọng người khác, vậy nếu đối thủ của cha là con, đẹp trai thế này, thì cha sẽ giữ lại toàn thây chứ?"  

"Là đàn ông sao?"  

Tô Ma cười lạnh nói: "Không thú vị gì hết, cha không thích đồng tính, đàn ông có đẹp trai đến đâu thì đối với cha cũng vô dụng thôi, nếu như đối thủ trưởng thành thế này, ha ha, ha ha ha, cha sẽ để cho con xương cốt không còn sót lại chút cặn gì."  

Nghe được tiếng cười của cha nuôi, Vương Phú Quý không kiềm được mà run lên một cái.  

"Hì hì, cha nuôi, cha dọa con làm gì, con là con nuôi của cha đó nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.