Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1764



Phong Khê thiếu gia nói tiếp: "Người đàn ông cầm trong tay quạt lông đó, không phải lão già, mà chính là một người đàn ông trung niên, anh ta xưng hô với hậu nhân Tô Vô Kỵ nhà họ Tô nhà cậu chủ."  

"Người đàn ông trung niên? lại không phải là đế khí?"  

Viêm Long tiên đế suy nghĩ một lát, tự lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng rằng đã dẫn dụ được người kia ra ngoài rồi chứ, xem ra cũng không phải là ông ta, chắc là ông ta đã bồi dưỡng được đệ tử."  

Advertisement

"Phong Khê, hậu nhân nhà họ Tô, thực lực bây giờ như thế nào, trưởng thành đến bước nào rồi." Viêm Long tiên đế hỏi.  

"Nguyên anh sơ kỳ."  

Advertisement

Phong Khê thiếu gia trở lời nói: "Người đó tên là Tô Thương, cậu ta cũng là một tên tiểu nhân gian xảo!"  

"Vốn dĩ người cầm trong tay quạt lông đó, không đánh lại được Sắc Phong, chúng ta hoàn toàn có thể áp chế tất cả những người luyện võ ở núi Cửu Phong."  

Phong Khê thiếu gia nghiến răng nói: "Nhưng mà Tô Tương lại đứng dậy, lại bộc phát ra thực lực có thể so với Nguyên Anh đỉnh phong, thuộc hạ căn bản là không có cách chống lại cậu ta."  

"Hồng Nguyệt tiểu thư sau khi đánh nhau với cậu ta, cũng bị thua trận, bị Tô Thương giam vào tháp Hư Không rồi."  

Phong Khê thiếu gia nửa thật nửa giả nói: "Trước đó, Hồng Nguyệt tiểu thư ném ra đá Thông Linh, để tôi báo cáo tình hình với anh, mong anh nhanh chóng đi cứu cô ấy."  

"Tôi vốn không tình nguyện bỏ mặc Hồng Nguyệt tiểu thư, nhưng tôi lại không đấu lại Tô Thương, lỡ như bị cậu ta giam giữ, lại không phải là không có ai có thể mật báo được cho anh hay sao."  

Phong Khê thiếu gia nói tiếp: "Vì thế, tôi không thể làm gì khác hơn, là lấy đi đá Thông Linh, một mình chạy trốn."  

"Tô Thương vốn định đuổi theo, tôi liền ném chùy Tử Kim ra, để chùy Tử Kim tự nổ hoàn toàn, ngăn cản đường đi của cậu ta, thuộc hạ lúc này mới có thể chạy trốn."  

"Thuộc hạ sau khi chạy trốn được, cũng không nhìn thấy Sắc Phong đi theo, chắc hẳn anh ấy cũng đã bị ra tay rồi."  

"Còn nữa, tên nhóc Tô Thương đó thật sự không đơn giản, cậu ta hiểu được trận pháp, trước đó ở núi Côn Luân, cậu ta hông qua một tòa trận pháp cường đại, đã xóa sổ được chân nhân U Minh."  

Phong Khê thiếu gia thở dài một hơi, nói ra: "Bây giờ, chân nhân U Minh, Sắc Phong, đã mất mạng, Khuê Long đã mất đi một nửa thân rồng, Hồng Nguyệt tiểu thư bị giam giữ, thuộc hạ lại bị trọng thương, lại đã mất đi chùy Tử Kim."  

"Mười người đến trái đất, cho tới bây giờ, đã có năm người đã mất đi năng lực chiến đấu, là thuộc hạ bất lực, để anh thất vọng rồi." Phong Khê thiếu gia nói xong lời cuối cùng, nhịn không được lại nhận tội.  

"Đừng tự trách mình như thế, chuyện này không liên quan gì đến cậu."  

Viêm Long tiên đế liếc nhìn Phong Khê thiếu gia một chút, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn nói: "Cậu có thể báo tin cho tôi, chuyện này có ý nghĩa rất lớn, đây chính là một cái công lớn rồi."  

"Sống chết của những người khác, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết, Hồng Nguyệt bây giờ thế nào, có phải đã chết trong tay của Tô Thương rồi phải không?" Viêm Long tiên đế kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng điệu bình thản mà hỏi.  

"Thuộc hạ không biết."  

Phong Khê thiếu gia nói thật: "Hồng Nguyệt tiểu thư trước khi bị Tô Thương giam ở trong tháp Hư Không, thì đã bị trọng thương, tôi nhìn thần thái của Tô Thương, chắc chắn là người là sát phạt quyết đoán, chỉ sợ Hồng Nguyệt tiểu thư lần này, rất khó tránh được thủ đoạn của cậu ta."  

"Hừ!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.