"Con người tôi khá kỳ quặc, đối với những điều cô vừa nói tôi không hề có hứng thú chút nào."
Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi vẫn muốn biết giữa cô và Viêm Long tiên đế có ân oán gì, lẽ nào anh ta nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, nên không màng tình cảm cha con mà muốn cùng cô..."
"Im miệng!"
Advertisement
Xích Hồng Nguyệt vội vàng cắt ngang câu nói, thẹn quá hóa giận nói: "Tô Thương, anh là đồ biến thái, cứ coi như Viêm Long tiên đế không phải là thứ gì tốt đẹp thì cũng không có khả năng xảy ra tình huống như vậy, ông ấy đối với tôi rất tốt, cưng chiều hết mực, tôi muốn trăng trên trời thì ông ấy cũng sẽ hái xuống cho tôi!"
"Xì, giải thích làm gì, càng giải thích thì càng chột dạ."
Advertisement
Tô Thương cố ý khiêu khích Xích Hồng Nguyệt, từ đó có thể khiến cho đối phương nói ra ân oán của cô ta và Viêm Long tiên đế, thế là anh lại nói: "Theo như tôi thấy nha, thì Viêm Long tiên đế chính là một tên biến thái, anh ta có làm ra chuyện gì quá đáng thì tôi cũng cảm thấy bình thường."
"Cô Hồng Nguyệt, cô yên tâm đi, tôi sẽ thay các người giữ kín bí mật này, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai biết."
"Nói cái đầu quỷ nhà anh!"
Xích Hồng Nguyệt không nhịn được mà chửi bậy một câu, sau đó trực tiếp nói: "Tôi sở dĩ oán hận Viêm Long tiên đế là vì ông ấy kẻ vô tình, ép chết mẹ ruột của tôi."
"Chậc chậc, lại còn có chuyện vậy sao, quá kịch tính rồi."
Tô Thương ra vẻ tò mò, hưng phấn nói: "Nhanh nói tiếp đi, tôi thích nghe."
"Đồ bà tám!"
Xích Hồng Nguyệt giận dữ nhìn Tô Thương, sau đó không thèm giấu diếm nữa, đem chuyện năm đó ra nói hết: "Viêm Long tiên đế cùng với mẹ tôi vì một lần ngoài ý muốn mà sinh ra tôi."
"Nhưng ông ấy đối với mẹ tôi vô cùng tệ, từ lúc tôi hiểu chuyện thì ông ấy đã giam cầm mẹ tôi ở cung băng, nơi đó không thể nhìn thấy ánh sáng, không phân biệt rõ được ngày đêm."
"Viêm Long tiên đế không chỉ giam cầm mẹ tôi, còn cấm tôi ra ngoài, không được bước ra khỏi cung băng nửa bước."
Xích Hồng Nguyệt như chìm vào ký ức của mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ nói: "Từ nhỏ đến lớn, một người bạn tôi đều không có, làm bạn với tôi chỉ có mẹ tôi, tôi thậm chí còn từng nghĩ cung băng chính là toàn thế giới rồi."
"Nhưng mẹ tôi nói cho tôi, thế giới bên ngoài cung băng vô cùng tươi đẹp, có ánh nắng, có ánh trăng sáng, còn bầu trời đầy sao, có hoa có núi rực rỡ, đó chính là một thế giới tràn đầy màu sắc."
Nói đến đây, Xích Hồng Nguyệt thoáng nở một nụ cười: "Nhớ có một lần, tôi thừa dịp mẹ ngủ, liền trốn ra khỏi cung băng, muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài một chút."
"Ngày đó tôi mới biết, thì ra ánh mặt trời ấm áp như vậy, bầu trời sao sáng như vậy, hoa lá muôn thú, nhân gian ngập tràn pháo hoa, nơi nơi đều hấp dẫn tôi, đó là ngày vui vẻ nhất đời tôi."
Xích Hồng Nguyệt càng nói, sắc mặt càng khó coi: "Nhưng khi tôi trở về lại cung băng thì lại phát hiện ra mẹ tôi đã bị Viêm Long tiên đế tra tấn gần sắp chết, hơn nữa Viêm Long tiên đế còn uy hiếp tôi, nếu còn dám chuồn đi thì mẹ tôi sẽ còn bị thương nặng hơn."
"Từ đó về sau, tôi cũng không dám rời khỏi cung băng nữa, vì mẹ, tôi chỉ đành nghe theo Viêm Long tiên đế."
"Tôi vốn cứ tưởng, cứ như thế có thể lấy lòng Viêm Long tiên đế, để ông ấy đối tốt với mẹ con tôi một chút."
Xích Hồng Nguyệt bỗng nhiên trầm mặt xuống, nghiến răng nói: "Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, ông ấy vậy mà đem mẹ tôi rời khỏi cung băng, lúc ông ấy đưa mẹ trở về thì mẹ tôi đã là một cái xác không hồn."