*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tôi hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, là ai đã giết mẹ, nhưng ông ấy không trả lời, chỉ nói rằng tôi có thể rời khỏi cung băng rồi."
Xích Hồng Nguyệt nghiến răng nói tiếp: "Mặc dù ông ấy không nói gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ miệng vết thương chí mạng của mẹ tôi là chính tay ông ấy tạo nên, bởi vì trên đó vẫn lưu lại khí tức của ông ấy, hơn nữa miệng vết thương rõ ràng là do đế khí của ông ấy tạo ra."
"Tôi biết, chính là do Viêm Long tiên đế gi3t chết mẹ tôi, chuyện này tuyệt đối không sai được!"
Advertisement
Xích Hồng Nguyệt lạnh lùng nói: "Viêm Long tiên đế, giam cầm tôi và mẹ tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng còn ra tay gi3t chết mẹ tôi, thâm thù đại hận như vậy sao tôi lại không báo chứ?"
"Nhưng đáng tiếc, tôi không phải là đối thủ của ông ấy, chỉ đành ở cạnh ông ấy, nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ báo thù."
Advertisement
Ánh mắt Xích Hồng Nguyệt tràn đầy lửa hận, kiên quyết nói: "Tôi đã từng thề, đợi đến ngày tôi lớn mạnh rồi thì đó chính là ngày Viêm Long tiên đế tàn đời!"
"Mặc dù ông ấy là cha ruột của tôi, nhưng tôi và ông ấy, không chết không ngừng, ông ấy đã hại chết mẹ tội, tôi giết cha, thì có làm sao chứ?"
"Thì ra là vậy."
Tô Thương có thể nhìn ra được, Xích Hồng Nguyệt không hề nói dối, bèn an ủi nói: "Cô nén bi thương đi, không ngờ cô và Viêm Long tiên đế lại là tình cảnh như vậy, chẳng trách từ đầu đến cuối, cô không hề có tý kính trọng nào đối với anh ta."
"Kính trọng?"
Xích Hồng Nguyệt cười nhạo nói: "Ha ha ha, sau khi rời khỏi cung băng, tôi đã ám sát ông ấy mấy trăm lần, ngày ngày nguyền rủa ông ấy sao không chết sớm đi, tôi sao lại có thể cung cung kính kính với kẻ đã hại chết mẹ mình chứ."
"Ám sát Viêm Long tiên đế mấy trăm lần...vẫn là cô lợi hại, đổi lại là người khác thì e rằng sớm đã chết từ lâu rồi."
Tô Thương mỉm cười, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, có chút chuyện tôi không hiểu, anh ta ngay cả mẹ cô cũng giết rồi, tại sao lại tha cho cô chứ?"
"Không biết."
Xích Hồng Nguyệt lắc đầu, sau đó nói: "Có lẽ là vì lương tâm ông ấy nổi dậy rồi, biết tôi là con gái của ông ấy cho nên không nhẫn tâm giết tôi, hoặc có lẽ là bởi vì ông ấy cảm thấy áy náy rồi, muốn bù đắp cho tôi."
"Nhưng mà, tôi không còn là đứa trẻ lên ba nữa, tôi có ký ức, có những chuyện đã làm thì đã làm rồi, vĩnh viễn không có cách nào xóa đi được, tôi và ông ấy đã định sẵn là không chết thì sẽ không ngừng, trong hai người chỉ một người được sống!" Xích Hồng Nguyệt trịnh trọng nói.
Không chết không ngừng!
Xích Hồng Nguyệt từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, trong thế giới của cô ta chỉ có mình mẹ cô ta, bởi vậy có thể tưởng tượng ra được tình cảm mà cô ta dành cho mẹ mình sâu đậm cỡ nào.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, mẹ mình chết rồi, mà lại chết ở trong tay của Viêm Long tiên đế nữa.
Điều này thật sự khiến cho Xích Hồng Nguyệt không có cách gì chấp nhận được, cho dù đối phương có là cha ruột của mình, thì cô ta vẫn không thể bỏ qua được.
Báo thù!