Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1790



Tô Thương vẫn còn đề phòng cô ta nên cũng không nói thật với cô ta: "Cho dù là Viêm Long tiên đế không dùng cơ thể của mình để xuống trái đất, không có cách gì phát huy được toàn bộ trạng thái hưng thịnh của mình, thì anh ta cũng là cảnh giới chuẩn tiên đế đỉnh phong rồi."  

"Lúc nãy cô cũng nói, cảnh giới tiên đế không ra mặt thì ai cũng không trấn áp được Viêm Long tiên đế."  

Tô Thương nói tiếp: "Cảnh giới của tôi cô cũng biết rồi, chỉ là nguyên anh mà thôi."  

Advertisement

"Trên nguyên anh là hóa thần, sau hóa thần chính là độ kiếp, vượt qua lôi kiếp rồi mới tới được ngưỡng cửa của cảnh giới tiên đế, đó mới là cảnh giới chuẩn tiên đế."  

Tô Thương lắc lắc đầu: "Qua mấy ngày nữa linh khí sẽ khôi phục lại, dựa vào tình hình của tôi bây giờ thì tốc độ tu hành có nhanh cỡ nào thì cũng không thể trong một thời gian ngắn có thể đạt được đến cảnh giới chuẩn tiên đế được."  

Advertisement

"Cái gì?"  

Xích Hồng Nguyệt mỉm cười nhìn Tô Thương, dường như cô ta đã phát hiện ra điều gì đó chỉ là không vạch trần ra mà thôi, thế là nói: "Lời tôi đã nói ra rồi, sẽ luôn có hiệu lực."  

"Bất kể anh dùng cách gì, bất kể là ai ra tay, tóm lại, chỉ cần Viêm Long tiên đế vĩnh viễn ở lại trái đất thì tôi xem như nợ anh một ân tình."  

"Đến lúc đó, cứ xem như anh muốn đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí thì tôi cũng không do dự mà dâng hai tay cho anh!" Xích Hồng Nguyệt mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc nói.  

"Cô thật sự nghĩ nhiều rồi, ngày linh khí khôi phục lại, thì tôi chắc chắn sẽ trốn đi thật xa, tuyệt đối sẽ không chọc vào Viêm Long tiên đế, tránh bị tai bay vạ gió." Tô Thương cười đáp lại.  

"Ha ha, anh cứ giả bộ đi."  

Xích Hồng Nguyệt nhìn Tô Thương, sau đó lại nói: "Tôi cũng lười nói nhảm với anh, còn một câu hỏi cuối cùng nữa, nhanh hỏi đi."  

"Ừm, được."  

Tô Thương dừng lại mấy giây sau đó mỉm cười, muốn nói gì đó nhưng dường như lại không tiện mở miệng nói.  

"Muốn hỏi thì hỏi đi, nhăn nhăn nhó nhó cái gì chứ!" Xích Hồng Nguyệt không nhịn được liền thúc giục.  

"Vậy tôi có thể hỏi rồi?"  

"Hỏi đi, tôi chắc chắn sẽ trả lời thành thật!"  

"Chuyện này...Tôi có chút không tiện mở miệng hỏi."  

"Lằng nhà lằng nhằng, anh có phải là Huyền Thiên tiên đế không vậy, muốn hỏi thì nhanh hỏi đi, cho tôi thấy thái độ quyết đoán của anh khi là Huyền Thiên tiên đế xem nào!"  

"Vậy được rồi."  

Tô Thương cuối cùng lấy hết dũng khí, tiến lên trước mặt Xích Hồng Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Cô Hồng Nguyệt, cô rốt cuộc có bị bệnh ngoài da kia không?"  

"Tôi..."  

"Không được nói dối, thành thật trả lời, nếu không trời đánh thánh đâm." Tô Thương nhắc nhở nói.  

"Tôi!"  

"Không!"  

"Có!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.