Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1796



Từ Nhị lại không hề sợ Tô Thương, nghiến răng nói: "Anh mạnh hơn tôi thì sao chứ, tôi cũng không sợ anh!"  

"Chuyện lúc trước, tôi quả thực không đúng, xin lỗi anh là chuyện hợp tình hợp lý, cho nên tôi cam tâm tình nguyện, nhưng không phải vì anh mạnh nên tôi mới xin lỗi!"  

Từ Nhị nhìn thẳng vào mắt Tô Thương, bất khuất nói: "Hôm nay, anh muốn giết tôi thì giết."  

Advertisement

"Chuyện tu hành, ai cũng không nói rõ được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ có một ngày, tôi cũng sẽ mạnh hơn anh!"  

"Nếu như anh không giết tôi, ngày sau anh cứ phải cẩn thận, đừng để tôi nghe được tin minh chủ Thiên Sơn tuyết bị phụ bạc, nếu không cho dù có phải lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng tôi cũng phải trừng phạt anh thích đáng!" Từ Nhị nghiêm túc nói.  

Advertisement

"Ồ, thế sao?"  

Tô Thương khẽ híp mắt lại, nhìn Từ Nhị, trong mắt là cả một bầu trời u ám, cười nhạo nói: "Anh lúc trước không phải gọi là Tuyết Nhi sao, bây giờ lại đổi cách gọi rồi sao?"  

"Hừ!"  

Từ Nhị đáp lại nói: "Đó là lúc trước tôi chưa có nắm được tin tức, Thiên Sơn Tuyết sớm đã là minh chủ của núi Cửu Sơn, và chuyện cô ấy đã là vợ của anh, tôi gọi cô ấy là Tuyết Nhi thì không còn thích hợp nữa."  

"Tôi biết đời này kiếp này cô ấy không thuộc về tôi nữa rồi, tôi đối với cô ấy cũng đã cắt đứt suy nghĩ kia rồi."  

"Nhưng mà, Tô Thương, Thiên Sơn Tuyết là minh chủ núi Cửu Sơn, là một phần của núi Cửu Phong, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô ấy." Từ Nhị nghiến răng nói.  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương nghe vậy, mỉm cười, rồi đột nhiên anh lại ra tay, một luồng sức mạnh kh ủng bố trong nháy mắt xâm nhập vào trong cơ thể của Từ Nhị.  

"Haiz, đáng tiếc rồi, thiên phú như Từ Nhị là thuộc hàng đỉnh phong trong núi Cửu Phong, bà vợ mình vô cùng khen ngợi nó, không ngờ hôm nay..."  

Thiên Niên Sát thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi: "Tên nhóc này quá bướng bỉnh rồi, mềm mỏng chịu phục một chút khó vậy sao."  

Tất cả các phong chủ khác ở đó, nhìn thấy cảnh tượng này cũng nhao nhao lên thấy tiếc hận thay.  

"Mọi người, mọi người nhìn cho kỹ, Từ Nhị chưa chết." Lúc này, Quách Ý vội vàng mỉm cười nói.  

Hử?  

Chưa chết?  

Soạt soạt soạt!  

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đang có mặt ở đó đều đổ dồn về phía Từ Nhị.  

Vốn dĩ bọn họ cứ tưởng, dựa vào thực lực của Từ Nhị thì nhận một chưởng của Tô Thương rồi thì chết là cái chắc.  

Nhưng bây giờ lại phát hiện, Từ Nhị lại chưa chết,  ngược lại cơ thể lại cuồn cuộn chân khí, thực lực rõ ràng đã mạnh lên mấy phần.  

"Chuyện này..."  

Người cảm nhận rõ ràng nhất chính là Từ Nhị, anh giơ hai tay ra, thì nhìn thấy chân khí trong bàn tay mình tỏa ra, anh ấy vô cùng chấn kinh lẩm bẩm  nói: "Tôi...tôi vậy mà đột phá rồi, võ tông hậu kỳ!"  

"Hơn nữa, trong cơ thể của tôi dường như còn có thêm một luồng sức mạnh thần bí, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"  

Từ Nhị nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng mang theo biểu cảm phức tạp nhìn sang Tô Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.