Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1908



“Ừm.”  

Lý Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó hai người liền rời khỏi trang viên cùng nhau.  

Nhưng lúc này, Trương Thanh Thủy và Trương Mộ Cổ đi tới.   

“Tô thiếu gia.”  

“Tô đại thiếu gia.”  

Hai người thi nhau chào hỏi Tô Thương một cách vô cùng cung kính.   

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trương Mộ Cổ, nghi ngờ hỏi: “À, anh Trương Mộ Cổ, trên mặt anh đã xảy ra chuyện gì thế, bị ai đánh vậy?”   

Trương Mộ Cổ nở một nụ cười lúng túng, nhấc ngón tay chỉ sang Trương Thanh Thủy bên cạnh.    

“Nó nói chuyện khó nghe, nói những lời không nên nói đấy.” Trương Thanh Thủy thành thật nói.   

“Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi.”   

Tô Thương nở một nụ cười như đã hiểu.   

Dựa vào lực của linh hồn anh ấy, đương nhiên có thể cảm nhận được tất cả chuyện xảy ra trong căn phòng kia.   

Chỉ là Tô Thương cũng không phóng thần thức của mình để nghe lén, dù sao thì  hai chị em bọn họ thì thầm to nhỏ, mình làm như vậy có vẻ không có đạo đức lắm.  

Tuy không nghe thấy, nhưng đại khái Tô Thương cũng đoán được rồi.  

Trước khi anh ấy đi ra, Trương Mộ Cổ đã nghi ngờ anh ấy làm chuyện gì đó không thể gặp người khác với Trương Thanh Thủy.    

Chắc là sau khi anh ấy đi, Trương Mộ Cổ lại nhắc đến, kết quả là bị chị gái Trương Thanh Thủy đánh cho một trận, đúng là đáng đời.   

“Lý Nguyệt.”   

***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Lúc này, Trương Thanh Thủy đi tới bên cạnh Lý Nguyệt, khoác lấy tay cô ấy, khẽ cười nói: “Nghe nói hai người muốn đi ăn lẩu, đưa mình đi cùng có được không?”   

“Đương nhiên là được rồi.”   

Lý Nguyệt cười cười, sau đó ân cần hỏi han: “Ca Ca, bây giờ cậu thấy thế nào, trí nhớ có khôi phục được chưa?”   

“Ừm, đã khôi phục rồi, hơn nữa bây giờ cảnh giới của tớ, cũng trở nên rất mạnh rồi.”  

Trương Thanh Thủy nhìn liếc sang Tô Thương, cười nói: “Tất cả những điều này đều là nhờ có Tô đại thiếu gia, nếu như không có anh ấy, tớ sẽ không hồi phục được nhanh như vậy đâu.”   

“Cậu và tớ là bạn tốt, em trai cậu cũng là anh em tốt của anh ấy, đây là điều anh ấy nên làm mà.”   

Lý Nguyệt cười một cái, sau đó tò mò hỏi: “Ca Ca, cậu nói cậu trở nên rất mạnh, thế cậu ở cảnh giới nào vậy?”   

“Võ tôn đỉnh phong.” Trương Thanh Thủy không giấu diếm gì, mà nói thẳng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.