*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chưa nói, nhưng người ta nói là sẽ ăn toàn những thứ ngon nhất cao cấp nhất của Giang Bắc.”
Lý Kỳ Kỳ bên kia điện thoại đầy chờ mong, nói: "Nếu như thế, kiểu gì cũng phải ăn thịt bò bít tết của nước F, tôm hùm châu A, trứng cá muối biển sâu, sau đó kết hợp với rượu nho cao cấp, ha ha ha, nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.”
"Chị, nếu không chị cũng đừng đi ăn lẩu nữa, lẩu có cái gì ngon chứ, tới đây ăn tiệc lớn với em, ở cùng với chị em mới có cảm giác an toàn.”
Lý Kỳ Kỳ nói tiếp: "Mấy lần trước đi chơi với chị luôn gặp phải đám cặn bã đui mù, đông người em không đánh lại được, nhưng vào lúc quan trọng, tiên nữ Giang Bắc sẽ luôn xuất hiện trừng trị kẻ ác.”
"Nếu không phải tiểu tiên nữ Giang Bắc có võ công cao cường, vừa đẹp vừa giỏi, nói không chừng em còn nghĩ đó là chị đấy.”
"Đừng nói lung tung.”
Lý Nguyệt không ngờ một câu nói vô tình của em gái đã nói đúng sự thật, đột nhiên không biết làm sao, vội vàng nói: "Tô Thương trở về rồi, Ca Ca cũng ở đây, bọn chị đang ở trước cửa quán lẩu, không nói chuyện với em nữa.”
"Cái gì, anh rể đã về ư, tốt quá, nửa năm không gặp, em cũng rất nhớ anh ấy!”
Lý Kỳ Kỳ lập tức sáng mắt lên, nói tiếp: "Đợi em ăn tiệc lớn xong sẽ đi tìm anh chị.”
"Đúng rồi, bạch tuộc thối ở cùng với anh chị đúng không, chị, chị phải cẩn thận một chút.”
Lý Nguyệt không vui nói: "Chị cẩn thận cái gì?”
"Cẩn thận bạch tuộc thối đó.”
Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc nhắc nhở: "Mặc dù em và cô ta không hợp nhau, nhưng không thể phủ nhận rằng bạch tuộc thối rất xinh đẹp, nhỡ may quyến rũ anh rể, chẳng phải chị sẽ có thêm một cô em gái sao?”
"Lý Kỳ Kỳ, em nói bậy bạ cái gì vậy, ăn tiệc lớn của em!”
Điện thoại của Lý Nguyệt đang bật loa, cho nên cảm thấy rất lúng túng, vội vàng cúp điện thoại, sau đó cười nói: "Ca Ca, Kỳ Kỳ là người nói không suy nghĩ, cậu đừng để ý.”
"Không biết.”
Trương Thanh Thủy mỉm cười, sau đó nói: "Lý Nguyệt, bây giờ tớ đã khôi phục trí nhớ, không cần dùng tên Trương Ngu Ca nữa, gọi tớ là Thanh Thủy là được.”
"Thanh Thủy... Được." Lý Nguyệt cười đồng ý.
Sau đó.
Đám người Tô Thương đi vào quán lấy, thời gian này quá lẩu rất đông, không còn phòng trống.
Tô Thương cũng lười sử dụng thân phận Tô đại thiếu gia của mình, vì vậy ba người liền ngồi ở đại sảnh, gọi một nồi lẩu uyên ương và một ít đồ nhúng.
Lý Nguyệt đến tháng, không thể ăn cay, nếu không sẽ không chọn lẩu uyên ương, bởi vì sẽ cảm thấy không tôn trọng món lẩu.