Chuyện xảy ra ở đây, đã sớn thu hút sự chú ý của các quán lẩu bình dân.
Sau khi thấy Lý Nguyệt bùng phát sức mạnh, tất cả mọi người đều phản ứng rất nhanh, họ thi nhau lấy điện thoại ra quay video, thậm chí có người còn livestream nữa.
Từ đây có thể thấy rằng, sự công nhận của mọi người về tiểu tiên nữ của Giang Bắc.
Như vậy khiến Lý Nguyệt cảm thấy vô cùng hài lòng, nhưng sau đó lại gượng cười.
Bởi vì đối thủ lần này, không phải người bình thường, thậm chí anh ta còn mạnh hơn cô ấy rất nhiều.
“Ồn ào quá!”
Lúc này, Phong Khê thiếu gia cảm thấy những người dân này rất ồn ào, liền thể hiện ra biểu cảm bất mãn, sau đó bỗng dưng khua tay một cái.
Sau lúc, liền có một luồng khí kinh khủng tuô trào ra, bay thẳng về phía người dân với tốc độ rất nhanh.
“Đừng!”
Lý Nguyệt đã cảm nhận được, trong lòng rất căng thẳng, muốn ra tay ngăn cản, nhưng căn bản cô ấy không phản ứng kịp.
Vù!
Nhưng chính lúc này, Tô Thương tiến lên trước một bước, vừa động não, thì tháp Hư Không liền xuất hiện, lập tức thu toàn bộ người dân vào trong.
Đồng thời.
Ngón tay của Tô Thương nhanh chóng co lại, tháp Hư Không cũng phóng to theo, vô vàn những tia sáng bao quanh quán lẩu.
Từ giờ phút này, đối với người ngoài giới mà nói, quán lẩu giống như không tồn tại nữa.
Nói một cách khác, dưới tác dụng của tháp Hư Không, quán lẩu đã bước vào một không gian khác, không ai có thể biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, trừ khi thực lực siêu mạnh thì mới có thể nhìn ra.
“Tô Thương, chuyện gì xảy ra vậy, người bên trong quán lẩu đâu rồi?” Lý Nguyệt lo lắng hỏi thăm.
“Vợ à, đừng lo, bọn họ không sao đâu, bây giờ bọn họ đã an toàn rồi.” Tô Thương khẽ cười một tiếng.
“Thật sao?”
Lý Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn tháp Hư Không lơ lửng giữa không trung, tò mò hỏi: “Trận pháp nhỏ này là vũ khí của anh à, mạnh thật đấy.”
“Ừm.”
Tô Thương không hề giấu diếm, liền gật đầu nói: “Những người kia đều bị anh thu hết vào tháp Hư Không rồi, em cũng vào trong đó với chị Thanh Thủy đi, ba người này giao cho anh.”
“Anh không được đâu, bọn họ vô cùng lợi hại, dựa vào thực lực của anh, chắc chắn….” Khuôn mặt của Lý Nguyệt tràn đầy sự lo lắng nói.
Tô Thương lại cắt ngang, nói một cách nghiêm túc: “Tin anh đi, từ trước đến nay anh không làm chuyện gì mà không nắm chắc phần thắng cả, anh có cách đối phó với bọn họ mà.”