Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 202



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tô Huyền Thiên quả thực là một người rất mạnh, với năng lực khống chế chân khí, vượt xa khỏi tầm hiểu biết của tôi, ngưng tụ được rồng nước, giống như chính bản thân của cậu ta vậy.”   

“Người với rồng hợp nhất, đây cũng không còn là điều động chân khí một cách đơn giản, cậu ta chắc chắn phải điều khiển được chân khí, chỉ có thiên tài với tài năng như yêu quái, mới có thể làm được!”  

Loading...

Rất nhiều cao thủ trong nhà họ Lý, ai nấy kiến thức đều rất sâu rộng, nhưng vẫn không ngớt lời khen đối với Tô Huyền Thiên, thậm chí còn vô cùng sùng bái anh ấy.  

Advertisement

“Thành tựu trong tương lai của người này, không thể đếm xuể được!”  

Lý Thuần Phong khen ngợi anh ấy như vậy, nhưng, ấn tượng của ông ấy đối với Tô Huyền Thiên, đã giảm bớt đi nhiều rồi.  

Đàn ông thích phụ nữ, đây là chuyện bình thường, có thể hiểu được, nhưng cắm sừng người khác... hành vi này, quá thấp kèm hèn mọn, không có đạo đức không có giới hạn!  

Đối với loại người này, trong lòng Lý Thuần Phong không hề thích chút nào, ông ta vô cùng căm ghét.  

So sánh một chút, vẫn là Tô Thương tốt hơn, thoải mái đi vào bar, yêu thích thì giành lấy, quang minh chính đại đường đường chính chính, đấy mới là một chàng trai tốt.  

Còn về Tô Huyền Thiên... Ha ha, cho dù có thiên phú tốt hơn, nền tảng cũng vững chắc hơn, vậy thì sao nào, chung quy lại chỉ là một kẻ thứ ba không thể lộ mặt, kẻ tiểu nhân mà thôi.  

Nói về thực tế bây giờ.  

Ban đầu đệ tử của Bình Đảo võ quán đi theo Y Đằng đến nhà họ Lý, giờ chỉ còn vài tên sống sót.  

Nhưng, dưới cuộc va chạm cuối cùng của Tô Thương với Y Đằng, cũng chết toàn bộ rồi.   

Bây giờ, hiện trường chỉ còn lại đám người của Tô Thương và nhà họ Lý.  

Chiêu thủy long thuật đó ngưng tụ lại thành rồng nước, sau khi sát hại Y Đằng xong, liền biến mất một cách nhanh chóng.  

“Tôi đây chết cũng không có gì đáng tiếc cả!”  

Tô Thương nhìn thi thể Y Đằng một cách lạnh lùng, sau đó trên mặt để lộ ra một nụ cười, quay người bước về phía Lý Nguyệt.  

Nhưng mà, ngay lúc anh ấy đến gần Lý Nguyệt, thì Lý Khuê Võ bỗng đứng dậy, ngăn anh ấy lại trước mặt Lý Nguyệt, kéo Lý Nguyệt ra phía sau người để bảo vệ.  

Cùng lúc đó, Lý Thuần Phong lạnh nhạt nói: “Đã nghe danh Tô thiếu gia từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, cảm ơn Tô thiếu gia đã ra tay trượng nghĩa cứu giúp.:”  

“Ông Lý khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm, huống hồ người này đến nhà họ Lý, vốn dĩ là muốn tìm tôi mà.”  Tô Thương khẽ cười.  

“Tô thiếu gia, tôi đây thực lực kém, không xứng để cậu gọi là ông, cậu đừng khiến tôi bị tổn thọ.”   

Lý Thuần Phong nói một cách lạnh nhạt: “Nếu như tên trộm đã chết, Tô thiếu gia, đêm cũng đã muộn rồi, tôi đây cũng không giữ chân cậu ở lại nữa.”  

“Không vội, tôi định nói chuyện một lát với Lý Nguyệt.” Tô Thương cười nói.  

“Tô thiếu gia!”  

Lý Thuần Phong nghe thấy vậy, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Lý Nguyệt với Tô Thương nhà họ Tô, đã có hôn ước từ lâu, Tô Huyền Thiên cậu cũng cũng biết đấy, cậu kết nghĩa với Tô Kiền Khôn, theo vai vế, thì Tô Thương là vai dưới, còn Lý Nguyệt là cháu dâu của cậu, xin cậu tự trọng chút!”  

“Tôi...”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.