Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2029



"Ha ha, cô nói đúng rồi."  

Long Bình Sinh khẽ cười nói: "Ở trong trời đất này thật sự có nguyệt đàm, đó là một đầm nước trong suốt thấy đáy, bên ngoài có ánh sáng chuyển động giống như tinh hoa nhật nguyệt vậy."  

"Chỉ là nguyệt đàm không thuộc sự quản lý của người trong tộc Long thị chúng tôi, mà là ở đất tổ của nhà họ Tây, đời đời kiếp kiếp do nhà họ Tây bảo vệ."  

Long Bình Sinh cười nói: "Nói tới nguyệt đàm, nó không hề đơn giản, nghe nói ở đó có một cái giường hàn băng, chỉ cần ngồi trên giường hàn băng tu luyện, một tháng sẽ bằng một năm, cũng không biết là thật hay giả."  

"Giường hàn băng..."  

Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Lưu Huy, hơn nữa anh ta còn muốn kéo dài thời gian, liền hỏi tiếp: "Anh Long, chắc hẳn anh đã từng đi đến nguyệt đàm rồi nhỉ, đã bao giờ nhìn thấy giường hàn băng chưa?"  

"Tôi chưa đến đó bao giờ."  

Long Bình Sinh lắc đầu nói: "Tôi mới chỉ nhìn thấy lời giới thiệu đó trong sách cổ, chứ chưa từng đến nguyệt đàm, nếu như sau này có cơ hội, tôi rất muốn đến đó mở mang kiến thức."  

"Anh Long, đến lúc đó có thể đưa tôi đi cùng không?" Lưu Huy nũng nịu cầu xin.  

"Ha ha, dĩ nhiên là được."  

Long Bình Sinh sảng khoái đồng ý, đưa mắt nhìn xuống Lưu Huy, càng xem càng hài lòng.  

Lưu Huy nắm lấy cơ hội này, bắt đầu tán gẫu câu được câu không với Long Bình Sinh, trong lời nói mơ hồ thể hiện ra sự bái phục với Long Bình Sinh.  

Cứ như thế, đương nhiên Long Bình Sinh cũng đồng ý nói chuyện phiếm với Lưu Huy, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.  

Dần dần, hai người đã giống như một đôi thanh niên trai gái mới quen, vẫn còn duy trì một khoảng cách với nhau, nhưng nhìn qua lại giống như đang thu hút lẫn nhau, ai nấy đều có ấn tượng rất tốt về đối phương.  

...  

Vào giờ phút này.  

Bên ngoài động phủ.  

Bởi vì trận pháp bên ngoài động phủ có thể ngăn cách khí tức, không chỉ có người bên ngoài không thăm dò được sự tồn tai của người bên trong, mà người ở bên trong cũng không có cách nào cảm giác được bên ngoài.  

Cho nên Tô Thương cũng không để chị mình chạy trốn thật, lúc này Tô Dực Cân đang ở ngay bên cạnh anh.  

Còn Tô Thương thì dùng hai tay tạo quyết, đang muốn phá giải trận pháp của nhật đàm.  

Lúc trước anh còn tưởng rằng sẽ có thể phá giải rất nhanh, nhưng đến lúc thực hiện mới biết vẫn phải tốn rất nhiều công sức.  

Nhưng cũng không có vấn đề lớn lắm, chỉ cần tốn vài ba phút nữa thôi, chắc chắn anh có thể thành công.  

"Em trai, em còn nhớ trận pháp?" Lúc này Tô Dực Cân nói thầm trong lòng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.