Tô Thương có nằm mơ cũng ngờ tới, Lý Khuê Võ lại dẫn mình đi đến quán bar, hơn nữa còn là quán bar cao cấp nhất ở Giang Bắc, là quán bar có nhiều người đẹp nhất.
Lý Khuê Võ là cha ruột của Lý Nguyệt, tương lai chính là cha vợ của mình.
Loading...
Cha vợ mang con rể đến quán bar để giải trí, như vậy cũng được sao?
Advertisement
"Chắc chắn."
Lý Khuê Võ nhìn thẳng vào mắt Tô Thương, vẻ mặt lóe lên tia áy náy, sau đó cười nói: "Tô Thương, đi thôi, cha vợ dẫn con đi chơi, sắp xếp nhiều người đẹp cho con, mát xa, bóp vai, ấn huyệt, còn mấy tiết mục đặc biệt nữa, thư giãn hoàn toàn một chút."
"Khụ khụ."
Tô Thương sờ mũi, rồi ngượng ngùng nói: "Cha vợ, cha đang thử thách con phải không, kỳ thực cha không cần làm như vậy đâu, con đã hoàn toàn cải tà quy chính rồi, sau này sẽ không đến quán bar ăn chơi nữa, trong lòng con chỉ có một người con gái là Lý Nguyệt.”
Lý Khuê Võ nghe thấy lời này, không khỏi thở dài một hơi, càng cảm thấy áy náy hơn với Tô Thương.
Tô đại thiếu gia lúc trước, rượu chè, cá cược, chơi gái, đắm chìm trong tửu sắc, có thể nói là công tử bột siêu cấp.
Nhưng gần đây sau khi tiếp xúc thân mật với Lý Nguyệt thì Tô Thương như trở thành một con người mới, từ bỏ cả quán bar.
Vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng cây, thì cần khí phách lớn cỡ nào chứ.
Bởi như câu nói là con hư biết nghĩ lại thì còn quý hơn cả vàng.
Tô Thương cải tà quy chính, tuyệt đối là một người vô cùng tốt, tình yêu của anh đối với Lý Nguyệt ngay cả Lý Khuê Võ cũng bị làm cho cảm động.
"Lý Nguyệt à Lý Nguyệt, con thật là hồ đồ, Tô Thương đối với con tốt như vậy, vì con mà từ bỏ nơi oanh yến ấm áp, sao con lại có thể cắm sừng nó chứ!"
Trong lòng Lý Khuê Võ cảm khái, hận không thể đánh vào miệng con gái mình hai cái.
Lý Khuê Võ hít sâu một cái, lấy lại bình tĩnh, tránh để lộ ra sơ hở.
Sau đó, ông ta nhìn Tô Thương khẽ cười nói: "Tô Thương, con đừng có nghĩ nhiều, cha làm gì có thời gian rảnh mà thử thách con, cha thật sự muốn dẫn con đến quán bar."
"Cha biết lúc trước con thường đến đây chơi, đàn ông mà, háo sắc cũng là chuyện bình thường thôi."
Lý Khuê Võ cười nói: "Cha cũng biết, con vì Lý Nguyệt mà quyết định không tìm đến mấy em nhân viên nữa."
"Nhưng mà chuyện này giống như hút thuốc, uống rượu vậy, làm gì mà có thể một lần bỏ hẳn được, ép buộc mình quá, ảnh hưởng đến sức khỏe thì cũng không tốt."
Lý Khuê Võ quàng vai Tô Thương, rồi cởi mở cười nói: "Đi, nghe lời cha vợ, chúng ta đi thoải mái một chút."
"A, cái này..."
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Lý Khuê Võ, không nhịn được liền hỏi: "Cha vợ, cha cũng tìm mấy em nhân viên phục vụ cha sao?"
Lý Khuê Võ nghe thấy như vậy, khuôn mặt già ửng đỏ, xem ra rất là ngại ngùng mà.